Ánh mắt Lục Khả Tình chợt ngưng lại, nhưng rồi lại mỉm cười, tiếp lời HạAn Nhiên:” Bạn trai của em không đáng sợ, hơn nữa thật sự rất để ý đến em. Lần trước nhìn thấy em gặp tai nạn,
đã rất nóng lòng đến cứu em …
Tâm ý rất rõ ràng.”
HạAn Nhiên đỏ mặt, “Lần đó là anh ấy tình cờ đến.”
Bùi Kì không nói nên lời, “Diêm Vương sống thích cô chính là thích cô, cô còn giả bộ làm gi!”
Lại trầm tư suy nghĩ “Bây giờ nghĩ kỹ lại, Diêm Vương sống rất thích cô, thật sự đã sớm có dấu hiệu, chỉ có cô là không nhận ra!”
Lục Khả Tình mỉm cười, nhìn HạAn Nhiên có chút ẩn ý, “Cô ấy vẫn luôn như vậy, cho đến bây
giờ cũng không để ý những mọi người xung quanh có tâm ý gì với cõ ây.
Ba người họ trò chuyện cho đến một giờ chiều.
HạAn Nhiên buổi chiều phải đến Viện nghiên cứu, cho nên rời đi.
Cả xe của Bùi Kì và Lục Khả Tình đều ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, trong khi tài xế của Hạ An Nhiên đang đợi cô ở lối vào của trung tâm thương mại.
Vì vậy, sau khi ba người họ đến tầng một, họ tách ra.
Hạ An Nhiên đi từ tầng một của
trung tâm mua săm ra bên ngoài.
Chì là khi vừa đi tới quàng trường bên ngoài trung tâm thương mại, liền nhìn thấy một vài nhân viên bảo vệ vây quanh một bé gái chừng mười tuổi, mắng: “Còn nhỏ mà ăn trộm! Ai dạy cháu!”
Người bị vây quanh là một cô gái nhỏ.
Sau khi bị an ninh ngăn lại, ngay lập tức bật khóc.
Nhân viên bảo vệ cả giận nói: “Đừng khóc! Nói đi, ai bảo cháuăn trộm? Là người nhà của
cháu sao?”
Sau khi bị khiển trách, cô gái nhỏ cảm thấy rất sợ hãi, sau khi hoảng sợ nhìn xung quanh, khóc lóc chỉ vào Hạ An Nhiên đang đứng một bên, “Là chị gái cháu kêu cháu ăn trộm.”
Kết quả là… vốn dĩ nhân viên bảo vệ đang vây cô gái nhỏ, mọi ánh mắt đều đổ vào HạAn Nhiên.
HạAn Nhiên sững sờ.
Cô chỉ đứng từ xa quan sát cuộc náo nhiệt, như thế nào lại liên quan tới cô?
Hơn nữa, sau khi chứng kiến cảnh nhân viên bảo vệ đang nhìn chằm chằm vào HạAn Nhiên, cô gái nhỏ đã cố gắng nhanh chóng chạy ra khỏi đám đông.
Khi HạAn Nhiên nhìn thấy tình cảnh này, theo bản năng cô muốn bắt lấy cô gái nhỏ định chạy đi, và muốn tìm hiểu xem tại sao lại vu khống cô?
Thế nhưng, động tác mà Hạ An Nhiên muốn đuổi theo bắt cô gái nhỏ ấy, trong mắt người khác, chính là cô muốn ” bỏchạy”!
Nhìn thấy HạAn Nhiên “bỏ chạy”,
nhân viên bảo vệ hét lên, “Không được chạy!”
HạAn Nhiên không nói nên lời.
Những nhân viên bảo vệ này có ngốc không?
Cô ấy đang chạy à?
Cô ấy là đang đuổi theo cô gái nhỏ đó!
Tuy nhiên, khi Hạ An Nhiên đang chuẩn bị bắt cô gái nhỏ, đột nhiên một ông lão bất ngờ xuất hiện, chặn đường Hạ An Nhiên.
Thấy ai đó ngăn Hạ An Nhiên lại, cô gái nhỏ kia chỉ vài bước đã biến mất khỏi đám đông.
Hạ AnNhiên nhìn ông lão đang cản đường mình, sắc mặt trở nên xấu xí, “Ông lão tránh ra!”
Ông lão đối diện nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên, “Tôi xem, nếu không phải là tôi ngăn cản, cô đã bỏ chạy ”
HạAn Nhiên cau mày trầm tư.
Suýt nữa bắt được cô gái nhỏkia thì ông lão này xuất hiện và chặn đường cô.
HạAn Nhiên không còn cách nào khác, nghi ngờ nói: “ông và cô bé đó cùng một nhóm!”
Ông lão chế nhạo, “Tôi thật không ngờ cô vừa ăn cướp vừa la làng? Rõ ràng cô bé đõ đã chỉ vào cô và nói cô là người sai khiến!”
Hạ An Nhiên: “ Cô gái nhỏ đó đã bỏ chạy, bây giờ không phải là ông muốn nói gì cũng được sao!”
Ông lão sắc mặt khó coi: “ Thật sự là rất ngoan cố!”
Ông lão thô lỗ bước tới, nắm lấy
vai HạAn Nhiên, đè mạnh cô xuống, hừ lạnh, “Tuổi còn nhỏ không lo học, lại làm những chuyện lừa gạt người khác! Chẳng trách mang khẩu trang không dám ló mặt ra!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!