Cha mẹ của Tiểu Văn sau chuyện không hay xảy ra đó vẫn một lòng tin tưởng Tiểu Văn, và bảo vệ con mình … còn cô ấy thì sao?
Người mẹ nhẫn tâm bỏ cô ra đi, còn người bố thì không xấu hổ lợi dụng cô như một món đồ.
Lảng Mặc đi đến bên cạnh HạAn Nhiên, nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, liền nhắc nhở: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đã được sắp xếp.”
HạAn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lăng Mặc.
Do dự hồi lâu, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn gặp gia đình của người đó.”
Lăng Mặc hơi kinh ngạc.
Tính tình mèo hoang nhỏ không phải là một người tọc mạch, bổ mẹ của Tiểu Văn đã được sắp xếp người bảo vệ, tại sao cô ấy phải đến đó và xem?
Lảng Mặc không từ chối, “Tôi sẽ đi cùng
_ 2 II
CÔ.
Lăng Mặc không dùng tài xế mà tự mình lái xe.
HạAn Nhiên im lặng một chút, lẳng lặng ngồi ở vị trí ghế phụ.
Một giờ sau, đã đến nơi ở của cha mẹ Tiểu Văn.
Xe của Lăng Mặc đậu ở tầng dưới.
Hạ An Nhiên xuống xe, đi vài bước về phía tòa nhà.
Tầng hai của tòa nhà này là nhà của Tiểu Văn.
Giờ phút này, trong nhà Tiểu Văn sáng rực một căn phòng, căn phòng bên cạnh chỉ có một ngọn đèn mờ ảo.
Sự tương phản gay gắt giữa hai ánh sáng khiến HạAn Nhiên hơi sững sờ một lúc.
Bố mẹ của Tiểu Văn cũng chỉ có một cô con gái là Tiểu Văn.
Cái chết của Tiểu Văn đối với bố mẹ cô là một sự đả kích vô cùng đau đớn,cho nên mẹ Tiểu Văn đau ốm không thể dậy nổi, chỉ còn bố cô đang gồng gánh nuôi mái nhà tan nát.
Sau khi Tiểu Văn tự sát, họ vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi đau.
Vì vậy mà hàng đêm, đèn trong phòng của Tiểu Văn vẫn sáng.
Như thể đèn sáng, thì Tiểu Văn sẽ quay lại.
Khi HạAn Nhiên dụi dụi đôi mắt chua xót, đột nhiên cách đó không xa cô chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ.
Một người đàn ông và một phụ nữ mang theodụng cụ và đi về phía nhà của Tiểu Văn.
Không cần nghi ngờ gì nữa đó chính là phóng viên.