Tác giả: Ninh Hải
Thể loại: Ngôn tình, sủng, ngược
Chương 393: Không thể để xảy ra chuyện
Hạ An Nhiên tỉnh lại, theo bản năng liếc mắt nhìn về phía bên cạnh giường, thấy một bên trống không, một cảm xúc khó chịu lập tức trào dâng trong lòng.
Lăng Mặc thực sự để bệnh nhân như cô ấy một mình trong phòng.
Anh ấy là một tên cặn bã!
Vừa lúc Hạ An Nhiên đang khó chịu và thầm chửi rủa, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của một người đàn ông ngoài ban công.
Cô lập tức quay đầu nhìn sang, sau đó cô mới nhận ra Lăng Mặc đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công.
Tâm trạng Hạ An Nhiên trong nháy mắt dễ chịu hơn rất nhiều.
Chỉ là vừa cảm thấy dễ chịu chưa đến vài giây, đã nghĩ đến chuyện hôm nay bị Lăng Mặc bóc lột đủ thứ.
Ngay từ đầu khi xung hỷ cho Lăng Mặc, cũng chỉ tổ chức một bữa tiệc cưới.
Sau này, cho dù cô có rời khỏi Lăng gia, sẽ cao chạy xa bay, cắt đứt mọi quan hệ.
Nhưng bây giờ đã có giấy đăng ký kết hôn, lại được đóng dấu vào pháp luật.
Cô ẩy bây giờ là một phụ nữ đã có gia đình.
Nếu muốn cùng Lăng Mặc cắt đứt mọi quan hệ, làm sao có thể dễ dàng nữa?
Điều này rõ ràng đã trói chặt cô ở bên cạnh anh ấy.
Hơn nữa, đàn ông chó này không chỉ trói cô đến chết, mà còn hù dọa cô không thể không đồng ý thỏa thuận “nô lệ” đánh mất nhân quyền của mình.
Hạ An Nhiên cảm thấy có chút không cam lòng.
Với đôi mắt dữ tợn, cô ấy nhìn chằm chằm vào Lăng Mặc đang gọi điện thoại ngoài ban công.
Chỉ là, nhìn chằm chằm vào anh ấy, cô đột nhiên nghĩ đến Lăng Mặc bây giờ thật sự không còn nhiều thời gian nữa…
Ngay cả khi Thu Khanh Khanh tìm được vị danh y giỏi nhất thế gới đến đây để chữa trị cho anh ấy, cũng không chắc anh ấy có thể kéo dài sự sống thêm bao nhiêu.
Hạ An Nhiên tâm trạng dần dần trầm
xuống, ánh mắt hung tợn cũng thu lại.
Cô cảm thấy đau lòng cho Lăng Mặc, sự đau lòng nhiều hơn ý muốn không cam lòng của cô.
Vì vậy, trong khoảng thời gian cuối đời, cô vẫn nên thuận theo ý anh ấy nhiều hơn và làm hài lòng anh ấy về mọi thứ.
Anh ấy muốn cô làm gì, cô sẽ làm đó.
Hai tháng còn lại này, cô ấy sẽ là một đứa trẻ ngoan và đáng yêu.
Sau khi Hạ An Nhiên kiên quyết như vậy, cô cảm thấy thỏa thuận mất đi
nhân quyền đó, cũng không quá khó chấp nhận.
Có lẽ, đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng cô và Lăng Mặc ở bên nhau.
Hạ An Nhiên nghĩ tới đây, đưa tay sờ nhẹ lên bụng, khó khăn nói với đứa bé: “Chúng ta sẽ ở bên cạnh anh ấy thật vui, sau này … con có thể không còn ba nữa.”
Hạ An Nhiên đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, và không để ý rằng Lăng Mặc đã từ ban công bước vào.
Lăng Mặc vừa vào phòng liền nhìn
thấy con mèo hoang nhỏ sờ sờ bụng mình, khóe mắt đọng lại một vệt nước mắt, liền bước vài bước tới trước giường, “Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
Vừa nói, anh vừa nghiêng người, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt, vừa an ủi: “Đừng sự, tôi gọi bác sĩ.”
Hạ An Nhiên nhận ra rằng vừa rồi cô ấy đã khóc.
Nhưng Lăng Mặc, người luôn bắt nạt và bóc lột cô ấy, lại lo lắng khi thấy cô ấy khóc?
Hạ An Nhiên ngây người nhìn anh, nói nhỏ: “Tôi không sao.”
Lăng Mặc lạnh lùng nói: “Không sao thì tại sao lại khóc?”
Con mèo hoang nhỏ không phải là người yếu đuối, chắc chắn phải có gì đó không thoải mái.
Lăng Mặc không đợi Hạ An Nhiên nói thêm điều gì, liền ấn chuông ở bên giường bệnh.
Kết quả là … bác sĩ đến kiểm tra cho Hạ An Nhiên một lần nữa và chắc chắn rằng mọi chuyện đều ổn, vì vậy Lăng Mặc để họ đi.
Hạ An Nhiên lẩm bẩm: “Tôi đã nói
không sao, anh vân không tin.
Lăng Mặc nhíu mày, “Đang bình thường rốt cuộc tại sao lại khóc?”
Hạ An Nhiên:
Hạ An Nhiên nghĩ đến những giọt nước mắt không thể giải thích được vừa rồi, nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải là vì tôi bị ai đó ức hiếp, nên trong lòng tôi cảm thấy bực bội.”