Tác giả: Ninh Hải
Thể loại: Ngôn tình, sủng, ngược
Chương 347: Người phụ nữ mang khẩu trang
Nhiều bạn học cùng lớp sững sờ.
Hạ An Nhiên lúc còn học chung với bọn họ, khoảng thời gian đó cũng rất làm mưa làm gió
Thành tích luôn đứng nhất, vẻ bề ngoài cũng rất tốt.
Chỉ là Hạ An Nhiên đã bỏ học trước khi kết thúc năm cuối cấp, và từ đó bọn họ chưa gặp lại cô ấy.
Một người phụ nữ ăn mặc rất xinh đẹp đứng cạnh Liễu Giai Giai, chể nhạo: “Một học sinh bỏ học không tốt
nghiệp cấp ba, chắc bây giờ sống rất thê thảm phải không?”
Người phụ nữ quyến rũ này là chó săn của Liễu Giai Gai thời trung học.
Liễu Giai Giai thở dài và nói, “ Ngay cả bằng tốt nghiêp cấp 3 còn không có, không chừng bây giờ chỉ có thể làm một số việc vặt. Chao ôi, thật sự rất đáng thương.”
Lô Lị: “Cô quá mềm lòng, cô ta khi đó đối với cô làm nhiều chuyện vô lý như vậy, mà cô còn nói thay cô ta.”
Liễu Giai Giai nhìn lại những chuyện cũ mà không đành lòng, “ Tất cả đều là chuyện của quá khứ, tôi cũng
không quan tâm nữa.
Lô Lị cười nịnh hót, “Đúng vậy, hiện tại 2 người đã khác nhau một trời một vực, tại sao phải bận tâm đến cô ta?”
Cố ý hỏi tiếp: “Nghe nói Viện nghiên cứu của đại học Lô Hải bị Long Đằng lợi dụng, có đúng hay không?”
Liễu Giai Giai buồn bực, “Thật ra, trước đây tôi cũng không dám nói rằng một trong những dự án của tôi cũng bị Long Đằng chiếm đoạt. Chao ôi, ai khiến tôi trở thành một con người mới”
Đám người Lô Lị nghe xong, đều là cả giận nói: “Không ngờ Long Đằng
không biết xấu hổ như vậy, quá đáng!”
“Tuy nhiên, điều này cũng chứng minh rằng Giai Giai cũng có năng lực gì đó, nếu không, tại sao Long Đằng lại có ý coi trọng?”
“Cũng không phải, Giai Giai cũng thật lợi hại, làm cho Long Đằng phải lo lắng như vậy!”
“Giai Giai, một người phụ nữ có năng lực và xinh đẹp lại giàu có, tôi thực sự không biết người đàn ông giàu có và đẹp trai nào sẽ có được cô ấy trong tương lai!”
Ngay khi mọi người khen ngợi khả năng của Liễu Giai Giai, một giọng phụ nữ đột ngột vang lên. “Nếu Viện nghiên cứu Long Đằng đã chiếm đoạt nghiên cứu của cô, tốt nhất cô nên báo cảnh sát. Bây giờ đây là thời đại mà dư luận đang rất mạnh, nếu cô đưa ra bằng chứng, của cô thì chính là của cô! Còn nếu không phải của cô, có nói bao nhiêu cũng không phải là của cô!”
Giọng nói bất hòa như vậy đột nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Lúc này, mọi người phát hiện có một người phụ nữ đeo khẩu trang ngồi trong góc.
Bởi vì người đó được trang bị khẩu trang đầy đủ, cho nên mọi người không cảm giác được sự tồn tại của cô ây
Thế nên không ai nhận ra rằng có người này trong phòng.
Lô Lị không kiên nhẫn cau mày đứng lên, đối với người bên kia buộc tội, “Là cô cố ý hãm hại Giai Giai phải không? Giai Giai vẫn là người mới trong giới nghiên cứu, đắc tội với Long Đằng, làm những chuyện hồ đồ nhu vậy, người phụ nữ này, thật sự rất ác độc”
Liễu Giai Giai thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lô Lị nói thay cô.
Vừa rồi cô ta thuận miệng giẫm lên Long Đằng, chỉ là muốn nâng bản thân minh lên một chút, không ngô’ lại có người đứng ra tranh cãi.
Liễu Giai Giai cười dịu dàng, nhẹ nhàng kéo cánh tay Lô Lị, “Hôm nay là bữa các bạn học gặp mặt nhau, không cần vì chuyện của tôi mà làm mất không khí.”
Lô Lị vẫn là con chó trung thành của Liễu Giai Giai.
Bây giờ có người nhắm vào Liễu Giai Giai, cho dù Liễu Giai Giai không thèm đếm xỉa đến, Lô Lị cũng là người đầu tiên đứng lên.
Lô Lị tiến lên vài bước, đi tới trước mặt người phụ nữ đeo khẩu trang “Đây là một buổi họp lớp, cô mang khẩu trang làm gì vậy? Đến để ăn trộm sao?”
Người phụ nữ mang khẩu trang giương mắt liếc nhìn đối phương, “Tôi bị cảm, sợ lây bệnh.”
Lô Lị khịt mũi, “Nếu biết mình mắc bệnh truyền nhiễm, tại sao không ở nhà, lại đến đây phá hoại!”