Lục Khả Tình gào thét với tất cả sự giận dữ.
Khi đó, Sờ Lạc mới nhận ra cô ta đã ghét mình từ lâu rồi.
Dù Lục Khả Tình không bị những kẻ xấu xa đó hại thì cô ta vẫn phẫn nộ vì cảm thấy bất công.
Sở Lạc đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Khi ờ cô nhi viện, Lục Khả Tình bị đám xấu xa đó đánh đập, Sở Lạc đã đứng ra bảo vệ và cố hết sửc trả thù cho cô ta.
Sở Lạc luôn hy vọng rằng Lục Khả Tình có thề thoát khỏi bể khổ, vì vậy mà không màng gánh tiếng xấu để bảo vệ thanh danh cho cô ta.
Nhưng cô sai vì không chịu khồ như Lục Khả Tình sao? Trong mắt Lục Khả Tình, đỏ là tội không thể tha?
Thậm chí đối phương vì chuyện này mà hận cô đến vậy?
Thảo nào Lục Khả Tình không do dự để anh Đao và A Huy giết cô.
Sở Lạc nhìn Lục Khả Tình rồi nghiêm nghị nói: “Người
khiến cô đau khổ là Minh Diễn, là đám thuộc hạ cùa hắn! Một mình cô rơi xuống vực sâu mà vẫn muốn kéo người khác xuống cùng? Vậy nên, sau khi chúng ta gặp lại ở Lô Hải, cô đã rắp tâm tính kế tôi đúng không? Lục Khả Tình, cô thật đáng thương!”
Đối với loại người không có trái tim như vậy, Sở Lạc đã không còn gì để nói nữa.
Loại người này hết thuốc chữa rồi.
Lục Khả Tình điên cuồng nhìn theo bỏng lưng Sờ Lạc, vẻ mặt cô ta thậm chí còn khó coi hơn.
Lý do khi đó cô thân thiết với Hạ An Nhiên là vì đối phương rất quật cường, dám chống lại đám người Minh Diễn.
Cô muốn xem Hạ An Nhiên có thể tự mình thoát khỏi vũng lầy hay không.
Nhưng sau khi thấy đối phương thực sự thoát ra được, Lục Khả Tình cảm thấy rất bực bội.
Đều xuất thân từ cô nhi viện mà sao Sở Lạc có thể thoát ra khỏi vũng lầy đó!
Tâm trạng Sở Lạc có chút phiền muộn.
Cô luôn cho rằng bạn bè nên hy vọng nhau có những điều tốt đẹp.
Giống Bùi Kì.
Họ đều hy vọng nhau có thề trở nên tốt hơn và có một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng trước đây cồ đã nhìn lầm Lục Khả Tình là bạn.
Chì có thế nói mắt nhìn của cô trước kia cỏ vấn đề, không nhìn rõ bản chất của họ.
Sở Lạc quay về phòng nơi Láng Mặc nghỉ ngơi, khi cồ đến gần thì nghe được Làng Mặc đang nghe điện thoại và nghe được vài câu như “Minh trưởng lão”, “Đồ phản bội”.
Khi Làng Mặc cúp máy thì Sở Lạc mới vào.
Sở Lạc nhìn Lăng Mặc và nói: “Không phải nói anh nghi ngơi sao? Sao lại ngồi dậy nghe điện thoại rồi?”
Lăng Mặc để điện thoại sang một bên và ngoan ngoãn nằm xuống: “Phu nhân dạy dỗ rất phải.”
Sở Lạc dẹp điện thoại Lăng Mặc đi, cô thờ ơ hỏi một câu: “Em nghe anh trai nói là hình như Minh trưởng lão là vị trưởng lão có vị trí quan trọng nhất ở Ản Môn các anh, ông ấy sao rồi?”
Lăng Mặc xoa tay Sở Lạc và trả lời một cách tuỳ ý: “Một tên phản bội thôi, đã giải quyết rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!