Dù anh Đao, A Huy hay Lục Khả Tình đều biết Minh Diễn không phải loại thiện lành.
Người bên cạnh hắn hầu như không ai có kết cục tốt.
Bây giờ người còn có thể đi theo hắn dường như chỉ còn Lục Khả Tình.
Minh Diễn là tên bệnh hoạn vô cảm và máu lạnh.
Sau khi nghe Sở Lạc nói, A Huy đột nhiên bật cười: “Cô nói nhiều vậy là muốn khiêu khích mối quan hệ giữa chúng tôi và Minh Diễn sao?”
Sở Lạc lắc đầu: “Không, tôi chỉ tường thuật lại những chuyện các người sẽ gặp thôi Có điều, các người cũng
có sự đề phòng với Minh Diễn, đúng không?”
A Huy và anh Đao trầm mặc, không nói nên lời.
Tất nhiên họ có sự cảnh giác với Minh Diễn, khi thời cơ chín muồi, họ sẽ cắt đứt quan hệ với Minh Diễn. Nhưng trước đó, chỉ có thề giả vờ giả vịt thôi.
Sở Lạc nói: “Bây giờ, tồi không phải chia rẽ mối quan hệ
giữa các người và Minh Diễn, tôi chỉ nói để mọi người biết mà đưa ra lựa chọn thôi! Chỉ cần các người tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giao trả lại Đông Nam Á! Khu vực Đồng Nam Á không có thế lực của Láng Mặc, Độc Phong cỏ thể tung hoành ngang dọc ờ đây chứ nhỉ?”
A Huy cười: “Bây giờ chúng tôi chỉ muốn Láng Mặc chết, vậy chẳng phải có thể tung hoành ở Đông Nam Á rồi sao?”
Sở Lạc lắc đầu và tiếp tục nói sự thật: “Nếu Láng Mặc có chuyện, Án Môn sẽ sống chết với các người. Tới lúc đó, tương lai cùa các người chỉ là sự trả thù điên cuồng của Ãn Môn thôi. Không biết Độc Phong có chịu nổi sự trả thù của Ản Môn hay không!”