Đối diện với sự tấn công kịch liệt, đội trưởng của đội Bạch Hổ và ám vệ tới chỗ Sở Lạc.
Sau khi hai bên thương lượng rồi quyết định: “Tiểu thư, cô đưa Láng đại thiếu gia ra sau núi. Chúng tôi ỏ’ đây trấn giữ, không đề bọn người Độc Phong tiếp cận một bước!”
Sở Lạc cau mày: “Tình hình bên ngoài không mấy khả quan sao?”
Đội trưởng đội ám vệ gật đầu: “Bọn người Độc Phong nhân lúc bên cạnh giáo chủ không có người nên cố ý phát động tấn công, là muốn nhân dịp này giết chết giáo chủ Bây
giờ, họ đã điều động các lính tinh nhuệ vào rồi, tình hình vồ cùng hung hiểm.”
Sở Lạc nghe tình hình như vậy, tức giận chất vấn đội trưởng đội ám vệ: “Các người thân là vệ sĩ của Láng Mặc, phải bảo vệ sự an toàn của anh ấy. Sao lần này cỏ thể sơ suất như vậy, chỉ dẫn theo vài người? Các người làm án kiểu gì vậy!”
Đội trưởng đội ám vệ cúi đầu xuống: “Vốn dĩ chúng tôi muốn điều động thêm nhiều người theo giáo chủ tới Đông Nam Á Nhưng gần đây, tâm trạng của giáo chủ không
tốt nên không cho tôi thời gian điều động người tới đây.”
Sở Lạc lo lắng: “Tâm trạng không tốt gì chứ!”
Đội trường đội ám vệ lặng lẽ liếc nhìn Sở Lạc: “Từ khi nhìn thấy cô Sở vào sáng hôm đó thì tâm trạng của thiếu gia vẫn luôn buồn bực.”
Sở Lạc vốn dĩ định mắng tên ám vệ đó, nhưng lại không nói được.
Lăng Mặc bị cô kích khích dẫn tới tâm trạng không tốt nên mới dẫn theo ít người tới đây?
Nói chung, người cỏ lỗi vẫn là cô?
Sở Lạc trầm mặc một lúc rồi nhìn đội trưởng đội ám vệ: “Trước đó không phải anh nói đã liên lạc với người của Án Môn rồi sao? Bây giờ tới đâu rồi?”
Sắc mặt của đội trưởng đội ám vệ khó chịu: “Họ rõ ràng nói rất nhanh sẽ tới, nhưng vừa rồi khi liên lạc, bên đó xảy ra vấn đề nên có lẽ sẽ không tới được.”
Bây giờ đến viện binh cũng không có?
Chẳng trách Quý Dư họ sau khi thương lượng lại muốn cô
và Lăng Mặc chạy trước.
Có điều, đám người Độc Phong đã quyết tâm giết chết Làng Mặc. Sao họ có thề dễ dàng bỏ qua một cơ hội tốt như vậy?
Đoán chừng ngay cả khi cô và Lãng Mặc chạy trốn cũng rất khó.
Hơn nữa, Làng Mặc còn đang bị thương nặng và hôn mê bất tình thì chạy sao được?
Kết quả đã rõ!
Dù cô và Làng Mặc chạy trốn thì cũng lành ít dữ nhiều thôi!
Trong tình huống này, cô chì có thể cược một ván.
Sở Lạc quay sang Quý Dư: “Anh vào xe tìm cho tôi cái hộp mà tồi đem theo rồi đưa nó cho tôi!”
Quý Dư nghĩ tới cái hộp mà tiểu thư đem theo, lòng đầy nghi ngờ: sắp chết tới nơi rồi, tiểu thư còn quan tâm cái hộp?
Sở Lạc mặc kệ sự hoang mang của Quý Dư và nói với đội trưởng đội ám vệ: “Trước đó, các anh còn giữ túi thuốc độc
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!