Sau khi nói chuyện điện thoại với Đại Rogge, nam thanh niên nằm ung dung trên cái ghế bãi biển.
Lại phải xử lý một thứ rác rưởi khác.
Người quản gia trung niên bưng ly cocktail đến cho nam thanh niên: “Đại Rogge lại quấy rầy thiếu gia sao?”
Nam thanh niên lãnh đạm đáp: “Luôn phải dạy dỗ hắn ta!”
Làm sao điện thoại vệ tinh trên hòn đảo nhỏ đó lại dễ dàng bị xâm nhập như vậy?
Nếu không phải anh ta cố ý để lộ sơ hở cho người của Lăng Mặc, thì sao Lăng Mặc có thể xác định được vị trí của Đại Rogge nhanh như vậy?
Cuộc điện thoại của Đại Rogge đã khiến anh ta khỏ chịu.
Ngoài việc quyết định không giải cứu Tiều Rogge, anh ta còn dạy cho Đại Rogge một bài học.
Sau khi Đại Rogge sơ tán khỏi hòn đảo, anh được đối phương sắp xếp đến một phòng thí nghiệm đã được trang bị an toàn khác, cuối cùng Đại Rogge chỉ còn một con
robot.
Nếu muon robot làm việc với tốc độ cao thì cần cung cấp đủ năng lượng cho nó.
Em trai đã chết, động lực cũng không còn.
Phòng thí nghiệm mà Đại Rogge yêu thích nhất cũng bị phá huỷ!
Chì bằng cách này, Đại Rogge mới có thể làm việc chăm chỉ và kiếm được một công việc khác tốt hơn.
Người quản gia trung niên gần như có thể theo kịp suy nghĩ của thiếu gia, nhưng vẫn cảm thấy đáng tiếc: “Vì Đại Rogge mà đánh mất phòng thí nghiệm, thật không đáng.”
Nam thanh niên bật cười rồi liếc nhìn người quản gia trung niên: “Thứ rác rưởi không đáng để tôi làm nhiều chuyện như vậy Tôi muốn chuẩn bị một phần quà lớn cho anh
tôi thôi! Ông nói xem với khả năng của Láng Mặc, anh ta sẽ mất bao lâu để tìm ra hòn đảo đó?”
Người quản gia trung niên khẳng định: “Khu vực đó có rắt nhiều hòn đảo, hơn nũ’a phòng thí nghiệm của chúng ta được xây dựng dưới lòng đất, ít nhất phải mất một tuần mới tìm được?”
Nam thanh niên lắc đầu: “ồng đó, đừng xem thường năng lực của Láng Mặc. Tôi đoán tầm hai ngày!”
Thiếu gia có phải nghĩ quá nhiều rồi không?
Có hàng trăm hòn đảo trong khu vực đó và sẽ mất rất nhiều công sức để khảo sát từng hòn đảo.
Lăng Mặc có khả năng ở Trung Quốc, nhưng anh ta có bao nhiêu mối quan hệ ở nước ngoài?
Lăng Mặc dành phần lớn thời gian trong ngày đến tìm kiếm.
Anh không ra khỏi phòng cho đến tận đêm khuya.
Anh rất muốn ở bên cạnh mèo hoang nhỏ, nhưng ký ức về tối qua bị thiếu hụt nên anh không dám tuỳ tiện đến gần.
Ý của ông Tạ là việc mất trí nhớ vào đêm hôm đó rất có thể không phải là ngẫu nhiên và nó cỏ thể xảy ra nhiều lần.
Làng Mặc không biết khi nào lại xảy ra việc mình mất kiểm soát.
Nếu có chuyện gì xảy ra với mèo hoang nhỏ, anh sẽ không
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!