Đội Rogge bị giam giữ và Karl cũng không rời đi.
Lúc ăn trưa, thấy trên bàn không có Lăng Mặc, Karl hỏi người hầu bên cạnh: “Thiếu gia đâu?”
Người hầu: “Cùng trợ lý Thu vào phòng sách, chắc là có chuyện quan trọng.”
Karl không vui nói: “Láng Mặc thật không biết cách tiếp khách, để tôi cô đơn ngồi ần một mình vậy à?”
Karl đứng dậy và đi về phía phòng sách cùa Láng Mặc.
Anh gõ cửa mấy lần.
Thu Tử Châu mở cửa, khi thấy Karl liền khiêm tốn nói: “ông Karl.”
Karl liếc nhìn Láng Mặc: “Hai người đủ rồi đấy, kêu người bận rộn như tôi tới đây rồi hai người ở đây làm việc!”
Vào lúc này, Karl mới nhân ra rằng Làng Mặc đang coi bản đồ.
Phần anh ấy đang nghiên cứu là vị trí của một hòn đảo.
Karl kinh ngạc: “Người anh em, anh muốn mua đảo sao? Hòn đảo này có chút hẻo lánh, dù anh muốn đi nghi dưỡng cũng bất tiện lắm!”
Lăng Mặc liếc nhìn Karl đang luyên thuyên và trầm giọng nói: “Tôi đang tìm Đại Rogge.”
Vẻ mặt giễu cợt của Karl lắng xuống: “Tôi cảm thấy anh quá phiền não nên muốn nói đùa vài câu thôi. Anh chắc chắn Đại Rogge ở hòn đảo này sao?”
Thu Tử Châu biết mối quan hệ giữa Lăng Mặc và Karl.
Họ không chỉ là bạn học cũ mà còn có nhiều điểm chung trong cuộc sống, trước đỏ Karl đã mang một số tin tức bên Đông Nam Á về cho lão đại.
Trước giờ Thu Tử Châu chưa từng coi Karl là một cậu con trai quý tộc chỉ ăn không ngồi rồi.
Sau khi Karl hỏi câu này, Thu Tử Châu liền giải thích: “Theo điện thoại vệ tinh, bây giờ xác định được Đại Rogge đang ở khu vực này.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Karl đề nghị giúp đỡ: “Hòn đảo này tình cờ nằm trong đất nước của một người họ hàng của tôi, tồi sẽ đến gặp anh ta để điều tra một chút.”
Thu Tử Châu không thề không hỏi: “Người thân của anh?”
Karl: “ừ, anh ấy bây giờ là thái tử của một đất nước nhỏ bé và rất có nảng lực Dù sao thì cũng tiện hơn so với anh
điều tra.”
Họ hàng này của Karl có địa vị rất cao.
Cũng có thẻ hiểu rằng quý tộc nước ngoài là một vòng tròn, có thể ai đó trong vòng tròn này là quân chủ của một đất nước nào đó.
Karl lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi nói chuyện một hồi với đối phương, Karl ra hiệu OK với Lăng Mặc: “Anh nên liên lạc với tồi sớm về chuyện này, để đỡ phải làm công việc nhàm chán ỏ’ đây.”