Tâm trạng của Phó Tân bây giờ rất phức tạp.
Vừa cảm thấy Đại Rogge không có năng lực khiến chị dâu sống lại, nhưng vừa hy vọng Đại Rogge có khả năng khiến chị dâu cải tử hoàn sinh.
Nếu chị dâu có chuyện thì lão đại sẽ chấp nhận thế nào đây?
Hạ An Nhiên nghe Phó Tân nói xong, sau đỏ đưa chén thuốc cho Phó Tân: “Tôi hơi mệt.”
Phó Tân không quấy rầy mà rời khỏi phòng.
Sau khi Phó Tân rời đi, Đường Tịnh ngồi bên cạnh giường.
Trước đó khi cô chần mạch đã phát hiện tình trạng cơ thể hiện tại của Hạ An Nhiên rất tệ.
Nhưng có vài chuyện cô không dám dễ dàng định luận.
Hơn nữa, Tồn lão và Phó Tân ở đây. Cho dù mạch tượng
cùa Hạ An Nhiên không tốt, nhưng với náng lực của họ thì cỏ thế điều dưỡng cơ thế cô ấy tốt hơn.
Tuy nhiên vừa nãy cuộc đối thoại của Phó Tân và Hạ An Nhiên lại khiến Đường Tịnh giật mình.
Lăng đại thiếu gia tìm một bác sĩ khác qua đây?
Có phải chứng tò Phó Tân và Tôn lão không điều dưỡng tốt tình trạng cơ thể của Hạ An Nhiên?
Vậy nên tình trạng của Hạ An Nhiên đang rất nguy kịch?
Lúc này khi Đường Tịnh nhìn Hạ An Nhiên, vẻ mặt lộ rõ vẻ thương hại: “Cơ thể của cô ”
Nhưng khi dứt câu, cô nghĩ đến Hạ An Nhiên sao có thể biết rõ được tình trạng thực sự của mình?
Truyền thống của người Trung Quốc là che giấu bệnh tình của bệnh nhân để ngăn họ không suy sụp tinh thần.
Hạ An Nhiên nờ nụ cười: “ừ, không còn mấy ngày nữa.”
Đường Tịnh sửng sốt: “Không còn mấy ngày nữa? Tôn lão nói sao?”
Hạ An Nhiên dựa vào gối, yếu ớt nói: “Không cần Tôn lão nói, tôi cũng tự mình biết được. Tôi là một nhà nghiên cứu thuốc, dù nàng lực khám bệnh không giỏi như bác sĩ mấy cô, nhưng vẫn có kiến thức y học phổ thông.”
Suýt chút thì quên rằng Hạ An Nhiên là một nhà nghiên cứu dược phẩm nổi tiếng và lả người đoạt giải nhất trong cuộc thi kỹ thuật dược phẩm quốc tế.
Mức thành tích này thậm chí đến ồng Thu năm đó còn chưa đạt được.
Đường Tịnh cỏ chút tiếc nuối: “Sao cỏ thế như vậy, trời đố kỵ người tài sao?”
Thân là bác sĩ, Đường Tịnh đương nhiên quan tâm đến ngành dược.
Thật may mắn cho ngành dược khi có một nhà nghiên cứu như Hạ An Nhiên có thể kế tục ông Thu.
Hạ An Nhiên nhìn vào ánh mắt đáng thương của Đường Tịnh rồi cười nói: “Đây là số mệnh!”