Lăng Mặc cầm lấy chén thuốc, không do dự mà uống một hơi.
Tồn lão và ông Tạ thấy vậy, thắt thần nhìn nhau.
Nàm đó muốn Làng Mặc uống thuốc thôi miên thực sự rất tốn sức. Anh ấy nhất mực không chịu uống, sau cùng vẫn là ba của Lăng Mặc ép anh ấy uống.
Bây giờ tốt rồi, cầm lên là uống ngay!
Sau khi hai ông già nhìn nhau, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại!
Ngay cả một người đàn ông như Láng Mặc cũng bị kiểm soát.
Sau khi Làng Mặc uống xong, anh nhìn ông Tạ: “Tiếp theo tôi phải làm gì?”
Ông Tạ định thần lại: “Vốn dĩ thuốc này để cậu lên phòng làm việc mới uống, nhưng cậu gấp gáp như vậy cậu
theo tôi lên lầu đi!”
Lăng Mặc theo ông Tạ lên lầu.
Vì Tôn lão không giúp được gì nên đành ngồi ở dưới, nhưng học trò của ông Tạ là Tề Trị luôn đi theo ông ấy.
Thôi miên sâu rất tốn sức, ông Tạ lo có chuyện bất trắc xảy ra nên gọi Tề Trị theo.
Ông Tạ rất tin tường Tề Trị.
Tề Trị đã theo ồng Tạ hơn mười nám, được coi là đệ tử thân tín của ông Tạ và cũng là học trò đáng tự hào nhất của ông.
Việc này có liên quan đến Láng Mặc nên ông Tạ đã gọi Tề Trị theo.
Tầng trên là phòng làm việc của ông Tạ.
Đẩy cửa đi vào, bài trí bên trong như phòng làm việc của người bình thường, nhưng ở đây có một chiếc giường êm ái và một số dụng cụ của bác sĩ tâm lý thường dùng.
Lăng Mặc chủ động lên giường nằm.
Ồng Tạ bắt đầu thôi miên sâu cho Lăng Mặc, trong khi Tề Trị ở cạnh để giúp ông Tạ ghi chép lại dữ liệu và quan sát
tình hình của Lăng Mặc.
Chốc lát đã năm tiếng, từ trời sáng đến khi màn đêm buông xuống.
Ông Tạ mệt mỏi bước ra khỏi phòng làm việc.
Tôn lão nghe thấy động tĩnh trên lầu nên nhanh đi lên, quan tâm xem xét tình hình: “Sao rồi?”
Ồng Tạ lau mồ hôi: “Tình hình vẫn trong tầm kiểm soát, nếu không có gì bất trắc thì cậu ấy sẽ nhớ lại sau khi tỉnh dậy Chì có điều, tôi vẫn không chắc chắn lần này sẽ tệ
đến mức nào! Lần này thời gian quá dài, sẽ có tác động đáng kể đến tế bào thần kinh của cậu ấy!”
Tôn lão cau mày: “Tôi biết.”
Ồng Tạ đã đề cập trước đây, thời gian thôi miên càng lâu thì tế bào thần kinh của Làng Mặc tổn thương càng lớn.
Tôn lão không nhịn được mà hỏi: “ồng nghĩ mức độ tổn hại là bao nhiêu?”
Ông Tạ nghiêm túc, hỏi ngược lại: “Mười năm trước, ông vẫn còn nhớ tình hình của cậu ấy chứ?”
Tôn lão gật đầu: “Nhớ.”
Khi đó, tâm lý của Lăng Mặc đã u tối như quỷ Satan, vốn dĩ không có chút cảm xúc nào của con người, ánh mắt của anh ấy cũng không có chút tính người.