Khi Lăng Mặc thấy những bộ đồ trẻ em này trong vali của Hạ An Nhiên, anh cũng không kiềm được lòng.
Cuối cùng, anh chọn một bộ đồ trong vali hợp với đứa bé vả chôn cùng đứa bé.
Đó là điều duy nhất anh có thể làm.
Sau khi Láng Mặc nói xong, tâm trạng của Hạ An Nhiên cũng dần ổn định.
Im lặng một lúc, cô ngước mắt lên, khóc như mưa nhìn Làng Mặc: “Em có thể đi thám con không?”
Trước mặt Láng Mặc, cô luôn tránh nhắc đến đứa bé.
Vì lo mình không kiềm chế được cảm xúc và sẽ oán hận Láng Mặc.
Cho dù cô nhắc đi nhắc lại là Láng Mặc muốn tốt cho cô nên mới không muốn đứa bẻ.
Nhưng cô thực sự không làm được!
Bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là kiềm chế cảm
xúc, không nhắc đến nữa.
Nhưng giờ đây, bộ đồ của đứa bé đã khơi dậy cảm xúc trong cô.
Hạ An Nhiên đè nén cảm xúc tiêu cực đối với Lăng Mặc, cô không ngừng rơi nước mắt và nghẹn ngào nói: “Em muốn gặp con!”
Khi chôn cất, cô không nhìn thấy con. Bây giờ muốn đến mộ của con để nhìn một chút thồi
Lăng Mặc cỏ thế cảm nhận được nỗi đau của mèo hoang nhỏ, anh nhẹ nhàng xoa vai cô: “Được, ngày mai chúng ta đi gặp con.”
Sáng hôm sau, Lăng Mặc đưa Hạ An Nhiên đến mộ của đứa bé.
Mặc dù đứa bé đó không nhìn thấy thế giới, nhưng Láng Mặc vẫn chôn cất đứa bé trong làng mộ tồ tiên của Lăng gia và ghi vào gia phả của gia đình.
Vị trí lăng mộ tồ tiên của Láng gia rất tốt, bao quanh là núi và sồng.
Hạ An Nhiên đến bia mộ của đứa bé.
Lăng Mặc đặt tên cho con là Láng Nhiên.
Hạ An Nhiên chạm vào chữ “Làng Nhiên” trên bia mộ, nước mắt lăn dài trên má.
Làng Mặc muốn tiến lên ôm cô, nhưng Hạ An Nhiên lại đẩy anh ra.
Lăng Mặc lặng lẽ nhìn Hạ An Nhiên nghẹn ngào đứng trước mộ đứa bé.
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên không kiềm chế được cảm xúc mà khóc nức nở rồi ngất đi.
Lăng Mặc bước tới, bế cô chạy về phía ngôi nhà gần đó.
Gần lăng mộ tồ tiên của Láng gia có ngôi nhà dành riêng cho Làng gia. Hàng nàm khi đến tế lễ tồ tiên, con cháu đích hệ của Lăng gia sẽ tụ họp về đây để cúng bái.
Chỉ là căn nhà này không có phòng, chỉ có phòng khách thôi.
Làng Mặc bế Hạ An Nhiên vào căn phòng trong sân, Phó Tân cũng theo vào.
Phó Tân chẩn bệnh cho Hạ An Nhiên và đưa ra kết luận: “Cơ thế chị dâu quá yếu, do tâm trạng rối loạn mà ngất đi, nghi ngơi một lúc là ồn thôi.”
Tâm trạng Lăng Mặc như rơi xuống vực sâu khi thấy Hạ An Nhiên chỉ cần xúc động nhẹ cũng có thể ngắt đi.
Bất luận thế nào, anh phải táng nhanh tiến độ.
Lăng Mặc lặng lẽ bên cạnh Hạ An Nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!