Sắc mặt Minh trưởng lão tối sầm.
Điều ồng không muốn xảy ra nhất cũng đã xảy ra.
Đầu dây bên kia bình tĩnh nói: “ồng hẳn là không muốn Lăng Mặc khôi phục trí nhớ đúng khồng? Năm đó, nếu không phải ông
Minh trường lão cắt ngang lời người đó và chất vấn: “Anh là ai?”
“Tôi là người biết bí mật của ông.”
Ánh mắt Minh trưởng lão lộ ra vẻ hung ác.
Sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần và trầm mặc nói: “Anh biết bí mật của tồi, nhưng lại nói tôi biết rằng ông Tạ Hằng đã đến Lô Hải, mục đích của anh không đơn thuần là vậy chứ?”
Người đó không giấu giếm gì, thẳng thắn nói: “Chúng ta có thể họp tác, tôi có thể giúp ông khiến Láng Mặc mãi mãi không thể hồi phục trí nhớ!”
Lầng Mặc đã gặp ông Tạ Hằng.
Ông Tạ Hằng trạc tuồi Tôn lão, nhưng Tòn lão vẫn kiên định ở tiền tuyến chẩn bệnh cho mọi người, nhưng ông Tạ thì đã nghỉ hưu.
Ông Tạ tiếp đãi Láng Mặc trong phòng khách.
Ồng Tạ bối rối nói: “Tôn lão đã nói với tồi về tình hình của anh, nhưng tôi muốn biết thêm về nó. Anh đã quyết định kỹ chưa?”
Các nhà tâm lý học bình thường dù khả nảng thôi miên cỏ giỏi đến mấy thì cũng không thể thay đổi ký ức của một người.
Ngay cả khi có thì cũng không lâu dài và chỉ có thể thay đồi vài ký ức trong thời gian ngắn.
Nàm đó, ông nhận được lời mời từ Tôn lão, nói là muốn làm một nghiên cứu thôi miên cỏ thề thay đồi trí nhớ của con người trong thời gian dài.
Cuối cùng, cả hai đã tốn rất nhiều công sức mới thực hiện thành công trên người Láng Mặc, khiến anh quên đi một số
ký ức.
Nhưng cách này có một nhược điềm là loại ký ức thôi miên này không thể đảo ngược. Một khi ký ức bị can thiệp thì sẽ không được khôi phục hoàn toàn.
Tuy nhiên cách đây không lâu, Tôn lão đã nói với ông rằng Làng Mặc đã khôi phục được một chút nhờ kích thích.
Bây giờ Lăng Mặc muốn khôi phục hoàn toàn ký ức.
Không những Tôn lão cần điều chỉnh thuốc đề phù họp với thuật thôi miên, mà còn phải thôi miên cho Láng Mặc lần nữa. Khi Lăng Mặc đánh thức ký ức sâu thẳm của mình, nhất định sẽ làm tổn thương tế bào thần kinh của anh và khiến anh bị tồn thương tinh thần trong suốt quãng đời còn lại.
Ồng Tạ nhìn chằm chằm Lăng Mặc: “Anh có thể quên những trải nghiệm trong quá khứ, nhưng tôi nói anh biết, đỏ là một khoảng thời gian đau khổ, nếu không ba anh sẽ không giúp anh xoá ký ức đỏ đi.”
Lăng Mặc biết.
Ngay cả khi đó là một số mảnh vỡ, nhưng anh vẫn thấy ngột ngạt.
Cho dù đó là Ản Môn hay Thu Tử Châu, điều tra lâu như vậy nhưng vẫn chưa tìm thấy Rogge.
Mèo hoang nhỏ không thể đợi nữa!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!