Buổi chiều, khi Láng Mặc quay về bệnh viện thì Hạ An Nhiên không hề nhắc đến chuyện của nữ y tá. Nhưng cô lại đề ra một yêu cầu: “Em có thề về Tiểu Dương Lầu được không?”
Cho dù Lăng Mặc đã sắp xếp người canh giữ bệnh viện, nhưng vẫn có cơ hội cho người khác lợi dụng.
Âm mưu lần này chính là hại cồ
Nếu lần sau có người hại Làng Mặc thì sao?
Theo Thu Tử Châu thì những ngày này Láng Mặc đã đắc tội không ít người, rất nhiều người coi Láng Mặc là cái gai trong mắt.
Với tình hình đó thì về nhà sẽ an toàn hơn.
Làng Mặc cau mày: “Với tình trạng hiện tại của em thì ở bệnh viện sẽ tốt hơn.”
Hạ An Nhiên cười: “Bây giờ chẳng phải em đâ ổn rồi sao?”
Làng Mặc đau lòng khi nhìn bộ dạng thoải mái của Hạ An Nhiên.
Hạ An Nhiên nắm lấy tay Lăng Mặc: “Không phải hồi đó anh cũng dưỡng thương ở Tiếu Dương Lầu sao, cỏ Phó Tân và đội ngũ y tế thì em cỏ thể xảy ra chuyện gì chứ? Vả Ịại ở bệnh viện, dường như bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở em rằng em là người sắp chết Trong những ngày cuối đời,
em muốn vui vẻ, không muốn nhớ rằng mình là một bệnh nhân.”
Hạ An Nhiên dứt lời, Láng Mặc vẫn còn gì để nói sao?
Sau khi hỏi Phó Tân, anh sắp xếp đưa Hạ An Nhiên xuất viện.
Lăng gia, Tiểu Dương Lầu.
Bốn tháng rồi Hạ An Nhiên khồng đến đây.
Sau khi bước vào nhà, ngay lập tức cỏ cảm giác thân thuộc.
Nằm trên chiếc giường thân quen, cô thấy dễ chịu một cách kỳ lạ, vừa dui vào gối vừa vui vẻ nói: “ờ nhà vẫn là thoải mái nhất.”
Chữ “nhà” khiến Láng Mặc có chút ngập ngừng.
Khoảng thời gian mèo hoang nhỏ không ở Tiều Dương Lầu, nơi này hoàn toàn không còn là nhà nữa.
Nơi có cô mới là nhà!
Lăng Mặc ngồi bên giường, ôm mèo hoang nhỏ: “Nằm im, đừng nhúc nhích.”
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn nằm đó.
Lăng Mặc thấy cô nằm im thin thít, anh đặt một nụ hồn lên trán cô và thì thầm: “Ngoan.”
Bảo cô không nhúc nhích là để anh hôn dễ hơn sao?
Khi Hạ An Nhiên duỗi chân muốn cựa quậy, Tồn quản gia liền gõ cửa đi vào.
Tôn quản gia biết Hạ An Nhiên bị tai nạn phải nhập viện.
Có nhiều lần đến thăm cô thì cô đã nghỉ ngơi.