Nữ y tá nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên hồi lâu rồi đột nhiên xúc động: “Đám phụ nữ mấy cô thật đáng thương và hèn mọn. Lăng đại thiếu gia cũng đã giết đứa bé rồi, cô còn có thể ở cạnh anh ấy mà không chút khúc mắc, thật cao cả! Nếu tôi là cô, cho dù cho tôi bao nhiêu tiền, tôi cũng không làm! Vả lại, đám phụ nữ tham hư vinh có phải không có não không? Láng đại thiếu gia đối với con ruột của mình còn máu lạnh như vậy thì anh ta có thề đối tốt với cô bao nhiêu? Ôi, Láng đại thiếu gia chỉ xem mấy cô như món đồ chơi thôi, không được bao lâu lại bỏ ấy mà!”
Nũ’ y tá không ngừng nhắc lại những lời này.
Từng câu từng chữ đều nói Lăng Mặc lạnh lùng như vậy, sau này nhất định sẽ bỏ rơi Hạ An Nhiên.
Hơn nữa, giọng điệu của nữ y tá càng lúc càng lớn, như thể sợ Hạ An Nhiên không tỉnh lại.
Hạ An Nhiên chì nằm xuống nhắm mắt phơi nắng chứ không ngủ
Cô nghe thấy hết từng lời của nữ y tá.
Sau khi nghe hết, cô đột nhiên mở mắt ra và trừng mắt nhìn nữ y tá.
Nữ y tá vội nở nụ cười, quan tâm nói: “Cô Hạ, cơ thề cô yếu, tốt nhất không nên phơi nắng quá lâu. Tôi đỡ cô lên giường nằm nhé.”
Hạ An Nhiên vẫn nhìn ra ánh mắt khinh thường của đối phương.
Đối mặt với ánh mắt của nữ y tá, cồ bình tĩnh nói: “Tôi vừa nghe được những lời cô nói.”
Nữ y tá thấy Hạ An Nhiên nói rõ ra, cô ta không chút mảy may ngượng ngùng, ngược lại còn có chút tự mãn: “Những gì tồi vừa nói chỉ là nói bừa thôi, cô Hạ vừa mới làm xong phẫu thuật, tấm lòng bao dung nhưng không thể hẹp hòi với tôi như vậy! Tránh để tổn hại thân thế, không có lợi gì cho việc phục hồi sức khoẻ đâu!”
Sau đó, cô ta nhướng mày nhìn Hạ An Nhiên rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, cô Hạ cần phải có lòng bao dung, Láng đại thiếu gia giết đứa bé rồi, cô cũng không đề bụng mà còn tiếp tục ở cạnh anh ta. Đứa nhỏ vừa thành hình thật đáng thương, đang yên lành tự dưng bị giết chết, cô làm mẹ mà không thấy thương xót sao?”