Đoạn Thống không yên tâm nhất chính là Đoạn Thư.
Trước đó, Đoạn Thư không muốn rời khỏi Lô Hải, anh không còn cách nào nên đành phái người âm thầm bảo vệ.
Gần đây, cảm giác Đoạn Thống ngày càng có nguy cơ nên dùng vũ lực khống chế Đoạn Thư, nhốt cậu tại một khu nhà ở ngoại ô Lô Hải và tìm thời cơ đưa Đoạn Thư ra nước ngoài!
Tuy nhiên, chưa kịp thu xếp thì Đoạn Thống đã chết.
Đoạn Thư bị nhốt lại, dù rất kích động nhưng cậu vẫn tìm các tài liệu nghiên cứu trước đây để vượt qua trầm cảm và thức cả đêm để đọc chúng.
Đoạn Thư đang tận hưởng thì nghe ngoài cửa có tiếng động “rắc rắc”.
Cậu giật mình ra mở cửa.
Sau khi thấy một người bê bết máu, cậu ngẩn người và đỡ lấy cánh tay đối phương: “Anh bị thương à? Tôi đưa anh đến bệnh viện!”
Đoạn Thư biết người này được anh trai phái đến để bảo vệ mình.
Người đó nắm chặt cổ tay Đoạn Thư: “Không không
cần đưa tôi đến bệnh viện Tôi tôi đến báo cho
cậu mau chạy đi chạy càng xa càng tốt ”
Đoạn Thư biết anh trai làm chuyện gì nên việc báo thù là thường hay gặp phải.
Đoạn Thư vốn đã quen với chuyện này, cậu cố gắng dìu người đó vào: “Ờ đây nguy hiểm, tôi đưa anh đến một nơi an toàn trước, đợi anh tôi phái người qua thì sẽ không sao nữa.”
Đôi mắt người đó tràn ngập sự tang thương: “Đoạn
Thư lần này khác trước Lão đại Đoạn Thống bị
chúng giết rồi ”
Đoạn Thư sửng sốt.
Dù cỏ rất nhiều người muốn giết anh trai, nhưng trước giờ chưa ai thành công. Nhưng bây giờ có người nói với anh là anh trai đã chết?
Đoạn Thư nhất thời khó chấp nhận, cả người như mất hồn phách!
Người đàn ông gạt tay Đoạn Thư ra khỏi cánh tay mình: “Lão đại đã đoán trước được sẽ cỏ người giết anh ấy nên mới muốn cậu rời đi không ngờ cậu lại không muốn! Tôi
sắp không xong rồi Đoạn Thư, mau chạy đi! Đám người
đó sẽ nhanh chóng tới đây!”
Đoạn Thư trầm mặc một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, giọng điệu của cậu không vui không buồn: “Anh ấy chết rồi thì tồi sống còn ý nghĩa gì.”
Giống như những gì nám đó cậu bày tỏ trước mặt Hạ An Nhiên.
Cậu không tán thành chuyện anh trai làm, nhưng cũng không thể ngán anh trai làm điều ác.
Điều duy nhất cậu có thể làm chính là tuân theo vòng tuần hoàn nhân quả.
Cậu không muốn trốn tránh!
Người đó thấy thái độ của Đoạn Thư, dù hận nhưng cuối cùng lại hiểu ra và từ từ nhắm mắt trong tiếng than thở.