A Huy thiếu kiên nhẫn liếc nhìn Điều Tử.
Điều Tử nhún vai: “Mau làm cho xong việc để chúng ta còn làm việc kế tiếp! Tôi không muốn ở lại cái nơi nghèo nàn này nữa.”
Trước đó cảm thấy Độc Phong rất hưng thịnh ở Trung Quốc.
Nhưng trong mấy ngày này, các anh em đã chết ở đây giờ chỉ còn lại bốn người họ.
Đây đã nhiều hơn số người họ đánh địa bàn ở Đồng Nam Á!
Mấy ngày nay, trong lòng Điều Tử tràn đầy lửa hận nên hành động lần này đặc biệt tàn bạo, những người đi theo Đoạn Thống gần như đã chết.
A Huy cũng có thể hiểu đưọ’c tâm tình của Điều Tử nên không nói gì nhiều mà nhẹ nhàng giải thích: “Cậu và Trịnh ứng đi Đằng Vương Các, đám người không nghe lời thì giải quyết đi.”
Điều Tủ’ nở nụ cười nham hiềm: “Đoạn Thống chết rồi. Đám người đó còn dám ý kiến sao? Yên tâm, tôi cỏ kinh nghiêm đối phó với lũ chó chết chủ này nhất.”
Nói xong, Điều Tử vô tư đi về phía cửa.
A Huy nhìn Trịnh ứng một cái: “Hãy đẻ mắt đến cậu ấy, đây là Lô Hải, đừng làm lớn chuyện.”
Trịnh ứng gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”
Điều Từ và Trịnh ứng lần lượt rời đi, A Huy đi đến chỗ Đoạn Thống chết không nhắm mắt và đưa tay vuốt mắt hắn ta.
A Huy đã nhìn thấy phản ứng vừa rồi của Điều Tử.
Đối phương gần như không có ý định phản kháng, hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình đã chết.
Tất nhiên A Huy hiểu câu cuối cùng của hắn có ý gì.
Độc Phong dường như đang hợp tác với Minh Diễn, nhưng Độc Phong có bao nhiêu phần chủ động trong lần hợp tác này?
Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại thì Độc Phong không còn lựa chọn nào khác, trước hết phải tìm một thế lực lớn để bám vào mới có thề trở lại như xưa.
Sau một lúc trầm mặc, A Huy lấy điện thoại gọi cho Lục Khả Tình: “Đoạn Thống đã bị chúng tôi giải quyết gọn ghẽ, chúng tồi sẽ trấn áp Đằng Vương Các và nắm thế chủ động.”
Lục Khả Tình kích động: “Nếu chú Khâu biết các người khống chế Đằng Vương Các thì nhất định sẽ rất vui, cuối cùng chú ấy cũng có thể yên nghỉ rồi.”
A Huy nheo mắt: “Cũng may có cồ, Bách Hoa Đường xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn điều động nhiều người giúp đỡ chúng tôi đối phó đám người đi theo Đoạn Thống.”
Lục Khả Tình thỏ’ mạnh nói: “Chúng ta đều là người của chú Khâu, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên! Hơn nữa, tôi điều động người cho anh cũng chỉ cỏ thể làm chút chuyện đơn giản. Đoạn Thống là tên cứng đầu, còn phải nhờ các anh đích thân giải quyết!”
Đoạn Thống có một đám thuộc hạ trung thành ở Đằng Vương Các, cho dù Đoạn Thống đã chết nhưng những người đó chắc cũng không dễ dàng bị thuyết phục.