Sau khi kết thúc cuộc gọi với Minh trưởng lão, Lăng Mặc đứng ngoài ban công một lúc.
Ánh mắt bất giác hướng về một bên trong phòng, đôi mắt sâu hun hút.
Anh bước vào phòng, nhìn cồ gái đang ngủ say dưới ánh trăng và đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.
Cho dù chỉ còn một cơ hội sống mỏng manh, anh cũng sẽ không bỏ cuộc!
Hạ An Nhiên cảm giác có người chạm vào mặt mình, cô mở mắt ra và thấy Láng Mặc đang ngồi trên giường.
Cô nhẹ nhàng thì thầm: “Ngủ thôi!”
Cô nắm lấy cánh tay của Làng Mậc và kéo anh nằm xuống.
Làng Mặc nằm nghiêng xuống và áp sát vào lưng cô.
Hạ An Nhiên thoải mái dụi dụi vào lòng Lăng Mặc rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay định sẵn là không ngon giấc rồi.
Trong sân của một biệt thự ở quận Tây Thành cùa thành phố Lô Hải, một nhóm người ngã trên nền đất, trong không khí sặc mùi máu tanh khiến người ta nôn mửa.
Giữa cảnh máu đồ thành sông, ba người từng bước từng bước đi vào biệt thự.
ở đại sảnh của biệt thự có một người đàn ông đang ngồi trên sofa ngơ ngác nhìn ba người kia đi vào.
Người đàn ông nhìn ba cặp mắt chết chóc và châm rãi nói: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Nếu Hạ An Nhiên ở đây thì nhất định có thể nhận ra bọn họ trong nháy mắt.
Người ngồi trên sofa là Đoạn Thống.
Ba người kia là người của Độc Phong, trước kia từng có mối quan hệ với Hạ An Nhiên, A Huy, Trịnh ứng và Điều Tử.
Đoạn Thống nhìn ba người họ, sắc mặt vẫn không thay đồi.
Thực ra, cảnh tượng hôm nay đã nằm trong dự liệu của anh.
Khi Minh thiếu gia bảo anh tiếp xúc với Độc Phong, anh đã biết chuyện đó bất ổn. Vì vậy mới muốn đưa Đoạn Thư rời khỏi nơi thị phi này.
Tuy nhiên, Đoạn Thư là người không có đầu óc, biết cỏ nguy hiểm nhưng lại không muốn rời khỏi Lô Hải nửa bước.
Nghĩ đến người em trai chính trực đó, vẻ mặt Đoạn Thống cũng có chút thay đổi, như thể người anh trai hàng xóm biết sưởi ấm trái tim.
Có điều, cái nhìn này chỉ là thoáng qua.
Ánh mắt của Đoạn Thống nhìn ba người A Huy: “Xem ra các người đã quyết định quy thuận Minh thiếu gia rồi?”
Trịnh ứng thẳng thừng nói: “Không, chúng tôi chỉ hợp tác cùng anh ta thôi.”
Đoạn Thống bật cười: “Cái gọi là họp tác và quy thuận của các người cỏ gì khác nhau sao? Sau này còn không phải giống tôi trước đây, làm việc cho Minh thiếu gia sao?”
Trịnh ứng nheo mắt: “Sự khác biệt rất lớn, anh trong mắt Minh thiếu gia chỉ là một con chỏ hoang có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, nhưng chúng tôi thì không!”
Hai chữ “chó hoang” này không thề kích động Đoạn Thống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!