Hạ An Nhiên ngẩng đầu lên, muốn đập chết tên đàn ông khốn này, nhưng cuối cùng lại buông bỏ.
Cô xem đứa bé là mạng sống, nhưng Làng Mặc lại xem cô là mạng sống.
Như vậy sao có thể khiến cồ hận anh được!
Trong thời gian ba tháng, cô luồn khinh bì Láng Mặc, nhưng trong lòng luôn giả vờ.
Có thể anh ấy đã gặp nguy hiểm khi đang trên đường trong trấn nhỏ, nên cô hoảng sợ chạy đến hiện trường mà không kịp suy nghĩ gì.
Anh sắp bị Độc Phong tấn công nên cô liều mạng báo tin cho anh.
Rõ ràng cho rằng Lăng Mặc đã chính tay bỏ đứa bé, nhưng ngoài hận anh thì cô hận bản thân mình hơn.
Ba tháng không nhiều, cô âm thầm trốn tránh Lăng Mặc để cố gắng bào vệ đứa bé.
Nhưng tại sao cứ lần này đến lần khác đề cồ đối mặt với sự
thật răng: Trong lòng cô chỉ toàn là người đàn ông này.
Cô dành cho anh một tình yêu sâu đậm và cô thực sự không thể hận anh!
Cuối cùng, cũng chỉ có thể hận chính mình.
Hận bản thân vô dụng!
Ngay cả khi Láng Mặc đối xử với cô như vậy mà cô vẫn quan tâm đến người đàn ông này.
Hạ An Nhiên không kiềm chế được cảm xúc và khóc trong vòng tay Lảng Mặc như một con mèo.
Cồ ấm ức muốn khóc, không chỉ duỗi móng vuốt mà còn nhe răng cắn mạnh vào cổ Lăng Mặc
Lăng Mặc không quan tâm đến những điều này?
Anh đã suy nghĩ biết bao ngày, tưởng tượng mình có thề ôm mèo hoang nhỏ như này.
Ồm một lúc lâu, Làng Mặc khẽ buông ra.
Anh cúi nhìn mèo hoang bé nhỏ nước mắt giàn giụa.
Anh vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của cô và cúi xuống hôn lên mắt cô.
Cảm giác mất đi tìm lại được tràn ngập trong lòng Láng Mặc, anh chỉ muốn đem cô gái này ôm chặt không buông.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại cùa mèo hoang nhỏ, ánh mắt Láng Mặc tối sầm lại.
Thật sự không còn cách nào khác sao?
Anh không tin!
Tâm trạng của Hạ An Nhiên vẫn chưa được ổn định.
Lăng Mặc ở cạnh cô chưa đầy một tiếng mà cô đã ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau, hầu như đều là Lăng Mặc ở cạnh cô.
Hạ An Nhiên đã gặp Thu Tử Bạch, nghiêm túc nói với Thu Tử Bạch rằng không cần Tiểu Phá Đoàn đến cứu cô, bây giờ cô rất tốt.
Thu Từ Châu trở lại phòng bệnh của mình và bắt đầu phàn
nàn trong nhóm Chat.
[Tứ: Thật không biết Diêm Vương cho Thất Thất ăn bùa mê thuốc lú gì, rõ ràng trước đó Thất Thất còn rất hận hắn, bây giờ lại bị sắc đẹp mê hoặc rồi.”
[Nhị: Bây giờ Thất Thất không muốn chúng ta đến cứu sao?]
[Tứ: Đúng vậy, nói không muốn rời đi.]
[Ngũ: Thất Thất kiên quyết không muốn chúng ta cứu thì chúng ta làm sao đây?]
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!