Điều khiến Hạ An Nhiên ngạc nhiên chính là tên khốn vẫn luôn lạnh lùng, trầm mặc đó lại tỏ ra vẻ hoảng sợ.
Hạ An Nhiên bất ngờ: Rõ ràng Lăng Mặc sợ cô tĩnh lại?
Tên khốn này có phải làm gì có lỗi với cô nên mới hoảng sợ như vậy?
Rốt cuộc số cô thế nào mà gặp phải tai hoạ này.
Hạ An Nhiên trừng mắt nhìn anh rồi rụt tay lại.
Nhưng Lăng Mặc cầm rất chặt, bây giờ cồ cũng không đủ sức để phản kháng.
Thậm chí đến Lầng Mặc còn không cảm nhận được cô đang rụt tay lại!
Hạ An Nhiên phát hiện tình cảnh này, cô tức giận đến suýt khóc: “Anh buông ra!”
Lăng Mặc thấy vẻ mặt hung dữ và tức giận của cô liền có chút sửng sốt.
Đã bao lâu rồi không nhìn thấy mèo hoang nhỏ hung dữ như vậy?
Như một con mèo con tức giận xù lông lên khiến anh không kiềm được mà vuốt lại bộ lông cho nó.
Ban đầu, anh thấy Hạ An Nhiên giãy giụa liền muốn buông tay cô ra, nhưng sau đó anh lại nắm chặt hơn và tỏ vẻ ngây thơ: “Anh không nghe rõ em nói gì.”
Giọng của cô không nhỏ, nhưng tên khốn kia lại giả vờ không nghe rõ!
Điều này như đang chế nhạo cô vì sức khoẻ cô kém, có phải không?
Sắc mặt của Hạ An Nhiên càng khó chịu hơn, đôi mắt đang sưng đỏ vốn không mở đưực giờ lại đang trừng trừng mở to.
Đối với một con mèo hoang nhỏ sức sống như vậy, Lăng Mặc càng tỏ vẻ tham lam hơn, dứt khoát từ bỏ vẻ chính trực của mình và lớn tiếng nói: “Vừa rồi tai có vấn đề nên nghe không rõ lời phu nhân nói, mong phu nhân lượng thứ.”
Hạ An Nhiên sửng sốt.
Chính tay giết chết con của cô, giờ lại gọi cô là vợ?
Trên đời làm gì có loại người nào vô liêm sỉ, biến thái, tâm thần phân liệt như vậy?
Hạ An Nhiên còn chưa kịp định thần thì Làng Mặc đã chạm vào mặt cô.
Đôi mắt to tròn của Hạ An Nhiên tròn xoe.
Tên khốn này thật đáng sợ!
Rõ ràng trước đây anh ta muốn lái xe tông chết cô và giết đứa bẻ
Nhưng giờ đây, anh ta lại tỏ ra dịu dàng như thể trước kia không xảy ra chuyện gì.
Hạ An Nhiên đã suy nghĩ cả đêm qua, nhưng cô đâ nhiều lần nhắc nhở bản thân phải nghĩ thoáng hơn, không thế chìm đắm trong hận thù với Láng Mặc.
Nhưng rõ ràng cô nghĩ một đằng làm một nẻo.