Trong thời gian tiếp xúc với Hạ An Nhiên, Lư Tụ cảm thấy rất rõ Hạ An Nhiên sinh tồn là dựa vào đứa bé trong bụng.
Cô biết rõ nếu khồng thể giữ đứa bé thì
Cuối cùng, kết quả xấu nhất là trái tim của Hạ An Nhiên đã tuyệt vọng đi theo đứa bé.
Chính vì vậy mà cô vẫn nghĩ cách để giữ lại đứa bé cho Hạ An Nhiên.
Nếu không chắc chắn sẽ một xác hai mạng!
Nhưng người đàn ồng này đã làm gì?
Ngày đầu tiên gặp An Nhiên thì đứa bé đã chết rồi.
Mặc dù Lư Tụ là bác sĩ, phải tu tâm dưỡng tính nhưng bây giờ quá đau xót cho Hạ An Nhiên, vốn dĩ không kiềm chế nổi cảm xúc, cô tức giận quát tháo Lâng Mặc.
“Anh có biết cô ấy phải liều mạng để giữ lại đứa bé đó không! Anh có biết vì đứa bé mà cô ấy phải chịu bao nhiêu cực khổ và gian nan không! Mấy tờ giấy khám thai này còn chưa đến một phần nám! Cồ ấy vì đứa bé mà chạy khắp
nơi tìm bác sĩ! Anh có từng thấy cánh tay của cô ấy chưa! Xét nghiệm máu liên tục khiến vết bầm tím trên hai cánh tay đến giờ vẫn chưa hết! Đứa bé đó là mạng sống của cô ấy! Anh luôn miệng nói muốn tốt cho cô ấy, nhưng anh có biết mọi việc bây giờ anh làm chính là giết người không! Anh không những giết đứa bé, mà còn cả An Nhiên đấy!”
Lư Tụ đã khóc không thành tiếng khi dứt lời.
Cô rất đau lòng!
Cô hiểu sự khó khăn của Hạ An Nhiên hơn ai hết.
Sau những gì Phó Tân vừa nói trong thang máy khiến Lư Tụ không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa.
Cuối cùng cũng hiểu Hạ An Nhiên đang trốn tránh cái gì!
Lư Tụ nhìn chằm chằm Lăng Mặc và quát mắng: “Đứa bé là nguyện vọng cuối cùng của cô ấy, đến cả điều đó anh cũng huỷ bỏ sao?”
Trước kia khi kiểm tra cơ thẻ Hạ An Nhiên, cô đã phát hiện ra một chuyện.
Tình trạng của Hạ An Nhiên rất xấu, sẽ không sống được trong thời gian dài.
Với tình trạng này thì sao không thể đề cô ấy làm theo nguyện vọng của mình?
Đứa bé sống trong bụng ngày nào thì người mẹ còn ý chí đề sống ngày đó.
Nhưng giờ thì sao?
Hy vọng sống của cô ấy đã hết rồi!
Lư Tụ đau đớn nghẹn ngào, nức nỏ’ và mắng nhiếc: “Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào độc ác như anh!”
Sau khi nói xong, Lư Tụ lau nước mắt và nói với Phó Tân: “Đây là thuốc của cô ấy sao? Đế tôi đưa!”
Lư Tụ biết rất rõ Hạ An Nhiên đang yếu đuối như nào, cô muốn đi xem cô ấy.
Lư Tụ mặc xong đồ bảo hộ và mang thuốc vào, cán phòng chăm sóc đặc biệt được canh gác nghiêm ngặt.
Làng Mặc đã định thần lại sau khi Lư Tụ vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh nhìn các bản báo cáo kiểm tra vàng tứ tung trên sàn.
Mặc dù anh biết mèo hoang nhỏ sẽ liều mạng giữ đứa bé, nhưng không ngờ lại liều đến bước này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!