Phó Tân rất tò mò tên nhóc Thu Tử Bạch này có thể sống sót trước lão đại hay ghen sao?
Tuy nhiên, Thu Tử Châu ở bên cạnh lại cụp mắt xuống, nghĩ đến cảnh lão đại bị Thu Tử Bạch đánh.
Tên ngốc đó hẳn là có thể sống!
Thu Tử Châu không muốn nói nhiều nên đã ra lệnh cho Thu Tử Bạch: “Em về nhà đợi đi!”
Thu Từ Bạch nghe lời, người đưa tiền là ông lớn mà.
Nhưng vẫn nhắc nhở một câu: “Đến lúc đó tới tìm em thì phải thêm tiền nhé!”
Thu Tử Châu gật đầu: “Anh trả!”
Thu Tử Bạch sờ cái đầu trọc của mình rồi lẩm bẩm: “Nếu em nhờ bác sĩ báng bó cái đầu em lại thì có phải trả thêm tiền không?”
Thu Từ Bạch thấy hai người họ không nói gì liền phì cười: “Anh không lên tiếng thì xem như thầm thừa nhận rồi nhé! Còn nữa, mau mua điện thoại cho em đi. Em nằm mòn mỏi
trong phòng luôn rồi, có điện thoại thì thoải mái biết mấy!”
Vừa dứt lời liền quay lưng về phòng bệnh.
Phó Tân nhìn Thu Tử Châu: “Anh chắc chắn là để tên ngốc này tiếp tay cho Thu gia các anh à? Anh có thù với nhà mình sao?”
Sau một lúc lên cơn đau tim, Thu Tử Châu nói: “ít nhất Thu gia trong tay em ấy, cũng không chịu thiệt!”
Bộ dạng tính toán tiền bạc lúc nãy thì thiệt thòi chỗ nào?
Phó Tân liếc nhìn Thu Tử Châu: “Nghiêm túc mà nói thì tôi lại cảm thấy anh em mấy người rất giống nhau, đều là kẻ ham tiền.”
Thu Tử Châu câm nín.
Có điều, lúc này anh vẫn băn khoăn đến một vấn đề mà lúc nãy Phó Tân nhắc: “Sao nó quen biết chị dâu được, sao lại gọi chị dâu là Thất Thất?”
Chắc hẳn có gì kì lạ trong đó!
Tuy nhiên lần trước anh từng thàm dò, nhưng cho dù có hỏi gì thì Thu Tử Bạch vẫn khàng kháng khồng trả lời.
Phó Tân bĩu môi: “ôi, bây giờ quan tâm mấy chi tiết này thì cỏ ích gì?”
Thu Tử Châu nghẹn lời: “Chị dâu sắp chết rồi, có vài chuyện không cần thiết phải quan tâm.”
Hai người vẫn đứng ngoài cửa đợi Lãng Mặc và lão Tôn nói chuyện xong.
Đột nhiên, điện thoại của Phó Tân reo lên.
Phó Tân thấy ID người gọi liền bắt máy.
Một giọng nói lo lắng truyền đến: “An Nhiên đến giò’ vẫn chưa về bệnh viện, có phải cô ấy có chuyện gì không? Bên anh có tin tức của cô ấy chưa? Tình trạng cơ thể của cồ ấy có phải không cho phép cô ấy ở bên ngoài quá lâu hay không.”
Phó Tân trầm mặc một lúc rồi nói thật: “Chúng tôi đã tìm thấy chị dâu rồi.”
Lư Tụ thở phào nhẹ nhõm: “Tìm thấy là tốt rồi, cô ấy đến bệnh viện khi nào? Buổi kiềm tra hôm nay vẫn chưa làm đấy!”