Trước kia Độc Phong ở Đông Nam Á, mặc dù bọn họ luôn làm việc giúp cho nhà họ Giang, nhưng bọn họ cũng không lấy được quá nhiều tiền, làm xong một nhiệm vụ thì mỗi người chỉ có được vài tràm vạn mà thôi.
Nhưng sau khi tới Trung Quốc, vốn dĩ số tiền mà bọn họ lấy đưực từ cuộc tập kích Trân Bảo Các phải giao cho chú Khâu, nhưng chú Khâu đã bị Giang Thụy Đình mưu hại, cho nên khoản tiền này thuộc về bọn họ.
Nghĩ tới việc có thể nhận được vài tỷ sau một nhiệm vụ, thì tấm trạng của mọi người lập tức trỏ’ nên vui vẻ.
Anh Đao nhìn mọi người với vẻ cao hứng, “Nếu mọi chuyện có thể thuận lợi, thì chúng ta sẽ trở về Đông Nam Á, sau đó chúng ta có thể thành lập một thế lực lớn mạnh, đến lúc đó, chúng ta còn phải sợ Diêm Vương sống hay sao?”
Điều Tử lộ ra vẻ mặt tham lam, “Anh Đao nói đúng, đến lúc đỏ chúng ta lập tức đi đánh cướp hầm mỏ của Diêm Vương sống, hehe, đây chẳng phải là phú đắc lưu du* hay sao!”
*có thể nhận được tiền mà không cần làm gì cả.
Nãm đó khi Lăng Mặc đến Đồng Nam Á, anh đã thành lập
một thế lực vũ trang rất lớn, nếu không thì sao anh có thể sở hữu nhiều hầm mỏ ỏ’ một vùng đất bị chiến tranh tàn phá, hơn nữa anh cũng được nhiều người gọi là Diêm Vương sống.
Độc Phong bọn họ đã thèm muốn tài nguyên hầm mỏ của Diêm Vương sống từ lâu, nhưng họn họ không có năng lực để tranh cướp.
Hơn nữa, rõ ràng là nhà họ Giang không muốn đắc tội với Lăng Mặc, cho nên Độc Phong cũng chì có thể kiềm chế một số tâm tư, không thề làm ra những chuyện quá cực đoan.
Trong vẻ mặt của anh Đao cũng mang theo sự vui vẻ, nám đó bởi vì chú Khâu mà bọn họ chỉ có thể bị nhà họ Giang trói buộc, nhưng bây giờ bọn họ cỏ thể thỏa sức phát triển.
Chờ sau khi trở về Đông Nam Á, Độc Phong bọn họ sẽ làm một cuộc đánh cướp lớn.
Sau khi đoàn người Độc Phong giải tán, Điều Tử tìm được Trịnh Ưng, “Anh chắc chắn hôm nay Thu Tử Bạch sẽ đến?”
Mặc dù Trịnh Ưng khồng quá chắc chắn, nhưng anh ta vẫn
vô cùng bình tĩnh nói: “Nhất định sẽ đến!”
Điều Tử tặc lưỡi một tiếng, “Đầu óc của anh rất tốt, nếu anh đã nói như vậy, thì có lẽ không thành vấn đề… Chì là, Thu Tử Bạch đặc biệt xảo quyệt, chúng ta chỉ có hai người, tôi cảm thấy chúng ta không thề nắm giữ được anh ta, nếu không thì chúng ta tìm những người khác hỗ trợ nhẻ?”
Trịnh Ưng lắc đầu, “Ngày mai mọi người sẽ phải ra tay với Diêm Vương sống, những người khác cũng có chuyện phải làm, chúng ta không thể làm lỡ chuyện đại sự.”
Điều Tử gật đầu liên tục, “Đúng đúng đúng, giết chết Diêm Vương sống, mới là chuyện ưu tiên hàng đầu của chúng ta, còn chuyện về bản đồ bảo tàng, chúng tôi không vội… Chiều nay chúng ta hãy đến đó sắp xếp mọi thứ, hừ, lần này đụng phải cái tên thuộc loài khỉ kia, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh ta chạy nữa!”
Trịnh Ưng lộ ra ánh mắt sắc bén, “Chỉ cần hôm nay anh ta xuất hiện ở câu lạc bộ Bách Hoa, thì anh ta nhất định sẽ không chạy khỏi.”
Điều Tử tò mò, “Tại sao?”
Trịnh Ưng bày ra dáng vẻ cao thâm khó đoán, “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Điều Tử nói lẩm bẩm: “Sao anh lại giống như anh Huy, không thể nói hết toàn bộ mọi chuyện, ức hiếp đầu óc của chúng tôi không đủ dùng, có đúng không?”
Trưa nay, sau khi Thu Tử Bạch thu dọn xong, anh ta lập tức đi đến câu lạc bộ Bách Hoa.
Trang phục và đạo cụ trên người anh ta đều do Thất Thắt chuẩn bị giúp anh ta.
u phục bó sát, thực sự không thoải mái bằng bộ quần áo hòa thượng cùa anh ta.
Thu Tử Bạch đến một con đường gần câu lạc bộ Bách Hoa,
khi anh ta đang suy nghĩ có cần đi tìm một cửa hàng để ăn trước hay không, rồi sau đỏ lại vào câu lạc bộ làm việc cho Thất Thất.
Nhưng bỗng nhiên anh ta cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát ý.
Thu Tử Bạch lập tức trở nên cảnh giác, anh ta liếc nhìn xung quanh, anh ta muốn rời khòi nơi khiến anh ta cực kỳ không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!