Anh Đao cười nhạt mấy tiếng, “Nếu đã như vậy, thì toàn bộ nhiệm vụ này sẽ do Đằng Vương Các của các người làm, Độc Phong chúng tôi sẽ không tham gia.”
Sắc mặt của Đoạn Thống hơi khó coi, đây là một lời uy hiếp trắng trợn.
Thuộc hạ của anh ta cũng có một chút năng lực, nhưng nếu muốn đi tập kích Diêm Vương sống, thì có lẽ bọn họ không đủ sức lực.
Nếu anh ta không tham gia, thì anh ta phải làm thế nào để có thể để mắt đến hành động của bọn Độc Phong?
Anh ta đã chấp nhận lời yêu cầu của người kia, cho nên anh ta nhất định phải để mắt đến Độc Phong trước khi bọn họ hoàn toàn sử dụng hết những thứ đó.
Đoạn Thống trầm mặt không nói một lời.
Anh Đao lại đứng dậy một cách quyết đoán, “Anh hãy tới tìm chúng tôi sau khi anh đã suy nghĩ thật kỹ!” Sau đỏ anh ta nói với A Huy: “Cậu tiễn anh ta giúp tôi.”
A Huy đi tới bên cạnh Đoạn Thống, trên mặt anh ta lộ ra nụ
cười khách sao, “Đoàn tiên sinh, đi thôi.
Đoạn Thống chỉ có thể bực tức rời đi.
Những cồ máy giết người máu lạnh, đúng là ngang ngược vô lý.
Lúc đi ra bên ngoài, bỗng nhiên A Huy lại lễ phép mở miệng, “Đoàn tiên sinh, tồi biết anh luồn đề phòng chúng tôi, điều này thật sự không cần thiết, nếu Độc Phong chúng tôi hợp tác với anh, thì chúng tôi sẽ cho anh một con đường tắt đề buôn lậu, anh không yên lòng về chuyện gì?”
Đoạn Thống ngước mắt nhìn về phía A Huy, “Các người thật sự cho tôi con đường đỏ sao? Không phải những mắt xích mấu chốt nhất đều do các người điều khiển hay sao, hơn nữa nếu tôi nắm giữ con đường kia, thì có lẽ không bao lâu nữa, tôi cũng có thể giống như người nhà họ Giang, chết không có chỗ chôn thân!”
A Huy nhẹ nhàng cau mày, “Cái chết của người nhà họ Giang là tai nạn bất ngờ, tại sao chuyện này lại liên quan đến chúng tôi?”
Đoạn Thống hung hăng nói: “Chẳng lẽ chuyện này không phải là do Độc Phong các người làm?”
A Huy bật cười, “Đoàn tiên sinh có năng lực hơn tôi nghĩ.”
Đoạn Thống: “Nếu không, tại sao sau khi nhà họ Giang thất thế, thì tôi có thể nhanh chỏng thống nhất thế lực ngầm ở khu Tây Thành?”
A Huy cau mày, “Nếu Đoàn tiên sinh có nàng lực như vậy, thì anh cần gì phải lo lắng về Độc Phong của chúng tôi, vì sao anh phải nghĩ cách để tham gia vào nhiệm vụ tập kích Diêm Vương sống?”
Đoạn Thống nhìn chằm chằm vào A Huy, “Tôi tin vào năng lực của Độc Phong, nhưng đây là thành phố Lô Hải, không cỏ sự hỗ trợ của tôi, thì sao các người có thể đảm bảo chắc chắn? Hừ, không phải là tôi muốn tham gia vào nhiệm vụ của các người, mà là tồi muốn nhận được phần thường một tỷ một cách chắc chắn! Không nên làm ầm ĩ đến cuối cùng, nếu tập kích khồng thành cồng, còn bị Diêm Vương sống bắt được, thì đến lúc đó các người sẽ làm liên lụy đến Đằng Vương Các của chúng tôi.”
Sau khi tàn nhẫn hung dữ vứt lại những lời này, Đoạn Thống quay đầu rời đi.
A Huy nhìn bóng lưng rời đi của Đoạn Thống, gương mặt hơi nhíu lại.
Vài lời kia của Đoạn Thống đều là sự thật.
Nếu ở Đông Nam Á thì đây là nơi quen thuộc của bọn họ, bọn họ có thể không cần kiêng dè, thậm chí không cần hợp tác với bất cứ người nào, bọn họ sẽ làm một đàn chó sói không cần nể nang một ai.
Nhưng đây là Trung Quốc, là thành phố Lô Hải, là địa bàn của Diêm Vương sống.
Mặt chữ điền và Đầu To đã bị Diêm Vương sống giết chết, bây giờ các thành viên của Độc Phong bọn họ đều không thế mất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!