Lư Tụ và Hạ An Nhiên bước ra khỏi phòng họp.
Lúc nãy Lư Tự bị A Lỵ vu cáo hãm hại, cô ấy rất tức giận nhưng cô ấy không biết làm cách nào để chứng minh mình vô tội.
Dưới tình huống này, khồng ngờ Hạ An Nhiên lại tin tưởng cô ấy vô điều kiện, cô còn giúp cô ấy chứng minh cô ấy trong sạch.
Ánh mắt của Lư Tụ rất phức tạp, cô ấy muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhất thời cô ấy không biết nên biểu đạt sự cảm kích như thế nào.
Hạ An Nhiên hiểu ý của cô ấy, cô chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ’’Trước kia cô tin tưởng tôi vô điều kiện, cho nên tôi đương nhiên cũng đứng về phía bác sĩ Lư Tụ vô điều kiện.”
Sắc mặt của Lư Tụ hơi khó coi, “Chỉ là, tôi thật sự không có gây khó dễ đối với A Lỵ, tại sao cô ta có thể bôi nhọ tôi như vậy ?”
Hạ An Nhiên nhún vai, “Cô ta chỉ là người nhận sự ủy thác mà thôi.”
Lư Tụ lập tức hiểu ra, “Cô nói người đứng sau cô ta đang nhằm vào tôi, cố ý bảo A Lỵ vu cáo hãm hại tôi như vậy ?”
Hạ An Nhiên gật đầu, “Đúng ! Đối phương cố ý bảo A Lỵ kéo cô vào trong cục diện rối rắm, hơn nữa người đứng phía sau cũng chèn ép bệnh viện không được làm lớn chuyện này. Có lẽ đối phương đã đoán được, cuối cùng chuyện này chĩ có thể giải hòa, không thề kinh động cảnh sát, cho nên lúc này người kia mới vu cáo hãm hại cồ mà không hề kiêng dè. . . Bằng cách này, cho dù một con cờ như A Lỵ bị phế bỏ, thì người kia cũng có thể tạt nước bẩn lên người cô!”
Lư Tụ giận dữ, “Đúng là một kế hoạch độc ác!” Sau đó vẻ mặt của cô ấy lộ ra sự lo lắng, “Cô thật sự không nên giải hòa, loại chuyện này nhất định phải báo cảnh sát, nếu như không tìm ra người đó, thì sau này người đó sẽ còn ra tay với cồ, vậy chúng ta phải làm thế nào?”
“Lần này chúng ta đã nhìn thấu sự tính toán của người đứng phía sau, có lẽ đối phương sẽ dừng lại, sẽ không gây sự nữa, cô yên tâm nhé.” Hạ An Nhiên ngáp một cái, “Bác sĩ Lư Tụ, giằng co trong thời gian dài như vậy khiến tôi hoi buồn ngủ, tôi trở về phòng bệnh nghỉ ngơi trước nhé.”
Lư Tụ trở về phòng làm việc của mình.
Nghĩ đến chuyện tồi tệ của hôm nay, cô ấy không nhịn được mà gọi điện thoại liên lạc với ông xã nhà mình, sau khi kết nối, cô ấy lập tức than phiền, “Hôm nay em bị người ta hãm hại.”
Tề Nguyên lập tức cảm thấy tức giận, “Người nào dám hãm hại em, anh sẽ đi đánh người đó!”
“Là một y tá, nói em muốn đầu độc An Nhiên, muốn khiến cho cô ấy sanh non, thậm chí cô ta còn cấu thành một đoạn ghi âm. . . May mà An Nhiên đã từng làm trinh thám, cho nên cô ấy đã tìm được sơ hờ, mới có thể giúp em chứng minh mình trong sạch.”
Tề Nguyên: “Anh còn tưởng rằng chì có tập đoàn như bọn anh mới có tranh đấu nội bộ, không ngờ ở trong bệnh viện cũng có những chuyện lục đục như vậy.”
LƯ Tụ giận dữ nói: “Chúng ta đều là người của xã hội, cho nên ở đâu cũng giống nhau, chỉ là khi em ở Bắc Kinh, bởi vì viện trường hơi thích em, cho nên viện trưởng đã giúp em ngán cản rất nhiều phiền phức.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!