Lúc nãy chủ nhiệm Ngô và A Lỵ bị Hạ An Nhiên nắm chắc trong tầm tay.
Bây giờ Lư Tụ tới đã đây, cho nên thái độ của cô ta càng quyết liệt hơn.
Chủ nhiệm Ngô biết chuyện của hồm nay sẽ không thề giải quyết dễ dàng.
Nhìn thấy xung quanh có rất nhiều y tá và bác sĩ, cho nên thái độ của cô ta cũng không thế quá thiên vị A Lỵ, cô ta chỉ có thể nói: “Được, vậy thì báo cáo đi.”
Vốn dĩ A Lỵ đang cho là chủ nhiệm Ngô đang nghĩ cách đè ép chuyện này xuống.
Nhưng tại sao khi bác sĩ Lư Tụ tới đây, thì cô ta phải báo cáo lên cấp trên?
Mặc dù cô ta không để cho ai phát hiện ra chuyện mình làm, nhưng dù sao chuyện này cũng do cô ta làm, sao cô ta có thể thoát tội khi bị điều tra?
Hơn nữa, nếu như cuối cùng bệnh viện không điều tra ra đưực người nào đã hạ thủ, thì nói không chừng để dàn xếp
ồn thỏa dẹp chuyện đặng yên thân, thì có lẽ bọn họ sẽ đẩy một người đứng ra chịu tội thay, như vậy cuối cùng người xui cũng sẽ là cô ta?
Chủ nhiệm Ngô muốn vứt bỏ cô ta!
Nhưng A Lỵ hiểu rõ, nếu bây giờ cô ta đối đầu với chủ nhiệm Ngô, thì có lẽ cô ta sẽ mất đi cơ hội sống cuối cùng.
A Lỵ cố gắng bày ra dáng vẻ không thẹn với lương tâm, “Điều tra thì điều tra!”
Lư Tụ trực tiếp báo cáo chuyện này với bệnh viện.
Sau đó cấp trên của bệnh viện tuyên bố sẽ xử lý chuyện này trong thời gian sớm nhất.
Sau khi nhận được thông báo của cấp trên, Lư Tụ dẫn một người đàn ông đi tới phòng bệnh của Hạ An Nhiên.
Cấp trên của bệnh viện rất coi trọng chuyện lần này, bọn họ nhanh chóng thành lập một tồ điều tra , người đàn ông này chính là một trong những điều tra viên, anh ta muốn tới tìm hiểu tình huống của Hạ An Nhiên.
Lư Tụ nhìn thấy Hạ An Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, cô ấy ân cần nói: “Cô có khỏe không?”
” ừ, vẫn khá ổn!” Chẳng qua cô vẫn nhịn không nhịn được mà hỏi Lư Tụ, “Sao cô lại không hỏi gì mà đã đứng về phía tôi? Nếu như cảm giác của tôi sai lầm, túi truyền nước biển đó không có vấn đề, thì cô phải làm sao? Hơn nữa, cô không sợ tôi đúng như những gì chủ nhiệm Ngô đã nói, là tôi đang lừa bịp tống tiền hay sao?”
Lư Tụ nhẹ nhàng mìm cười, “Tồi cũng có con mắt nhìn người, tôi tin vào nhân phẩm của cô.”
Điều tra viên nghiêm túc cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ, anh ta chủ động đặt câu hỏi: “Cô Hạ An Nhiên, tại sao cô lại cảm thấy túi truyền nước biển kia có vấn đề?”
Hạ An Nhiên không muốn bại lộ thông tin về độ nhạy cảm của mình với thuốc, cho nên cô cẩn thận trả lời: “Trước kia tôi đã từng là một trinh thám.”
Lư Tụ gật đầu, “Khi ở Kinh Đô, tôi đã từng nghe cô ấy nói đến.”
Hạ An Nhiên nhìn điều tra viên kia, “Những trinh thám như chúng tôi đều có kỹ năng quan sát người khác và công việc, cô y tá tên A Lỵ kia, lúc đầu trông cô ta rất bình
thường khi truyền nước biền cho tôi, nhưng sau khi cô ta đổi túi truyền nước biển cho tôi, sắc mặt của cô ta hơi khác lạ, hơn nữa ngay cả cô ta cũng không nhận ra, túi truyền nước biển kia bị rỉ nước. . . Đây là y tá phải hốt hoảng đến mức nào mới có thể làm hỏng túi truyền nước biển, mà cô ta vẫn không có cảm giác gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!