Sau khi Tiểu đội Độc Phong xử lý kẻ thù của chú Khâu, bọn họ lại tràm phương ngàn kế muốn ra tay đối với Lảng Mặc.
Nhưng bên cạnh Lăng Mặc có sự phòng ngừa và kiểm soát nghiêm ngặt, cực kỳ khó khán khi ra tay tấn công anh, cho nên bọn họ chỉ có thể từ từ tìm cách.
Mà sự chuẩn bị này là hai tháng.
Bây giờ nghe thấy Trịnh Ưng nói đến bản đồ bảo tàng, đây đúng là một cơ hội đế cho các anh em hoạt động xương cốt, nếu như bọn họ quả thật có thể tìm được bản đồ bảo tàng kia, thì chúng sẽ trở thành một vốn liếng khác của Độc Phong.
Anh Đao nhìn về phía Trịnh Ưng, “Chuyện bắt Thu Tử Bạch sẽ được giao cho cậu và Điều Tử.”
Trịnh Ưng gật đầu, “Được, tôi và Điều Tử nhắt định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Bởi vì cú điện thoại kia của Thu Tử Bạch mà Hạ An Nhiên không thể đi ngủ.
Cho tới sáng ngày hôm sau, lúc Lư Tụ đến tìm cô, cô đã hoàn toàn ũ rũ.
Lư Tụ kinh ngạc, “Sao thế, cô khó chịu ở đâu sao?”
Hạ An Nhiên lắc đầu, “Hơn nửa đêm có một cú điện thoại quấy rầy, cho nên mất ngủ.”
Lư Tụ cau mày: “Vào buổi tối khi đi ngủ, cồ nên tắt máy, đừng để ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của cô, như vậy sẽ không tốt đối với cơ thể của cô.”
Hạ An Nhiên ừ một tiếng và gật đầu, cô cũng nhìn về phía Lư Tụ, “Hôm nay phải làm kiểm tra sao?”
Lư Tụ lắc đầu, “Ngày mai sẽ kiểm tra, hôm nay tôi tới kê thuốc và bảo y tá truyền nước biển cho cô, nhân lúc rảnh rỗi khi truyền nước biển, thì cồ nên nghỉ ngơi cho khỏe.”
Sau khi Lư Tụ rời đi không bao lâu, thì có một y tá đến gõ cửa.
Hạ An Nhiên mở cửa.
Khi đối với với y tá kia, cô không nhịn được mà cau mày.
Y tá trong bệnh viện không thể trang điểm quá đậm, nhưng
y tá ở trước mắt cô, cho dù cô ta đang đeo khẩu trang, thì cô ta cũng không che giấu gương mặt trang điếm đậm của mình, lông mi cùa cô ta cũng sắp dựng lên trời!
Trên người đối phương còn có một mùi nước hoa nồng nặc, khiến cho một người nhạy cảm như Hạ An Nhiên, không nhịn được mà nhảy mũi mấy cái.
Y tá A Lỵ thấy Hạ An Nhiên nhảy mũi, cô ta không hề quan tâm mà đi thẳng tới phòng khách, sau đó cô ta hỏi cô với giọng điệu thờ ơ: “Cô muốn truyền nước biển ở ghế sô pha trong phòng khách, hay là vào phòng?”
Mặc dù ở tại bệnh viện, nhưng cán phòng này được coi là lãnh thồ riêng của cô
Hạ An Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, “Truyền nước biển ở đây đi.”
A Lỵ treo túi truyền nước bién lên kệ bên cạnh ghế sa lon, cô ta kéo tay Hạ An Nhiên qua, vừa vỗ lên tay cô để tìm mạch máu, vừa phát ra giọng nói ghen tị, “Tôi thực sự ghen tị với cô vì cô có thể gầy khi mang thai, không giống như chúng tôi, bất kể là ãn cái gì thì cũng mập lên.”
Hạ An Nhiên:
Đây là những gì một y tá nên nói sao?
Hạ An Nhiên không lên tiếng, cô mặc cho y tá tìm mạch máu để truyền nước biển.
Sau khi làm xong, cô ta không lạnh không nhạt nói với với Hạ An Nhiên: “Bác sĩ Lư Tụ nói cô phải nghỉ ngơi cho khỏe, hơn nửa tiếng sau tôi sẽ đến thám cô, đồi túi truyền nước biển cho cồ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!