Vốn dĩ Tề Nguyên tranh thủ lúc rảnh rỗi để gọi điện thoại đến quan tâm hỏi thám vợ.
Anh ta không muốn cô ấy liều mạng làm việc như vậy, nếu không con gái sẽ ghét bỏ cô ấy, vì cô ấy bận rộn với công việc nên cô ấy không thể ở cùng con.
Nhưng anh ta khồng ngờ, Lư Tụ lại nói đến một số chuyện bi thảm liên quan tới Hạ An Nhiên, khiến anh ta nghe thấy cũng rất đau lòng.
Tề Nguyên nhanh chỏng vẽ ra trong đầu một câu chuyện về một người mẹ đơn thân không có chỗ nương tựa, ông xã bị xe tông chết, một người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ sinh con một mình, trồng rất đáng thương.
Vì vậy sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với vợ, cảm xúc của anh ta cũng rắt tồi tệ.
Với tư cách là những người làm cha mẹ, anh ta thật sự không thể chịu nổi những cậu chuyện chân thật kích thích tâm hồn này.
Triệu Ván Uyên bước ra từ phòng làm việc, anh ta chuẩn bị
đến phòng họp, nhưng anh ta lại nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Tề Nguyên, anh ta lập tức ngây ngẩn, “Cậu khó chịu ở đâu à? Có cần phải đến bệnh viện khám thử không? Không thể bởi vì công việc mà phải cố gắng chịu đựng cơn khó chịu!”
Tề Nguyên lập tức lắc đầu, “Không, thân thể của tôi rất khỏe.”
Triệu Văn Uyên cau mày, “Vậy biểu cảm này cùa cậu là có ý gì? Gặp phải chuyện phiền toái à?”
Tề Nguyên nặng nề thở dài, anh ta thắng thắn nói cho Triệu Văn Uyên biết,” y, là vợ tồi, em ấy kể cho tôi nghe về một ca bệnh mà em ấy đảm nhận, người phụ nữ có thai kia thật sự quá bi thảm, ông xã đã bị xe tông chết. . .”
Tề Nguyên lại miêu tả câu chuyện bi thảm do mình vẽ ra ở trước mặt Triệu Văn Uyên.
Ngay sau đó, tình tiết nội dung ngày càng trở nên càng thê thảm hơn.
Hạ An Nhiên hoàn toàn chính là nữ chính bi thảm nhất trong nám.
Sau khi Tề Nguyên nói xong câu chuyện sinh động như thật
kia, cảm xúc của Triệu Văn Uyên cũng bị lây nhiễm, anh ta nhíu mày, “Người phụ nữ mang thai cỏ ông xã bị xe tông chết này thật sự rất đáng thương.”
“Cô ấy không chỉ đáng thương, mà cô ấy còn đặc biệt thê thảm, để giữ được đứa bé, mà cô ấy đã bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng!” Tề Nguyên cảm thán trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên anh ta nghĩ đến phó tổng giám đốc Triệu còn phải tham gia một cuộc hội nghị, anh ta vội vàng đưa tài liệu cuộc hội nghị trong tay cho Triệu Văn Uyên, “Đây đều là tài liệu trong cuộc hội nghị.”
Triệu Ván Uyên cầm lấy tài liệu, anh ta lập tức đi đến phòng họp.
Đây là cuộc họp cùa các thành viên nòng cốt của tập đoàn Lăng Thị mà không có Làng Mặc, là do Triệu Văn Uyên chủ trì.
Lúc mọi người đã đến đông đủ, mọi người nhìn thấy Triệu Văn Uyên chậm chạp không bắt đầu mở miệng nói chuyện.
Có một thành viên nòng cốt không nhịn được hỏi, “Phó tổng giám đốc Triệu, anh đang cảm thấy khó chịu ở đâu à?”
Triệu Ván Uyên lấy lại tinh thần, “Tôi rất ồn!
Lại có người hỏi: “Nhưng tại sao sắc mặt của phó tồng giám đốc Triệu lại trở nên lo lắng như vậy ? Tập đoàn của chúng ta xảy ra sự kiện trọng đại sao?”
Triệu Văn Uyên đang đắm chìm trong câu chuyện bi thảm, nên anh ta không nhịn được mà kể lại câu chuyện bi thảm của Tề Nguyên, nhưng anh ta lại chế biến thêm một chút, thông qua ngôn ngữ kỹ thuật cao siêu của anh ta, câu chuyện này lại tãng thêm mấy phần đau khổ tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!