Hạ An Nhiên:”, .
Nếu không phải bởi vì cô biết đu’Ọ’c một số tình hình bên trong, thì suýt nữa cô đã tin lời của đối phương.
Hạ An Nhiên cố ý lộ ra sắc mặt khó khán, “Hóa ra trong này có nhiều chuyện như vậy, ây, có lẽ tồi quá nông cạn rồi!”
Cô nhìn về phía bác sĩ Cao và chủ nhiệm Ngồ bằng ánh mắt tràn đầy vô tội, cô chủ động nói ra một đề nghị.
“Nếu không thì như vậy đi, tôi gọi bác sĩ Lư Tụ đến để nghe thử cô ấy nói thế nào! Nếu như bác sĩ Lư Tụ cảm thấy tôi nên được chủ nhiệm Ngô phụ trách, thì tôi sẽ lập tức đi đến bên cạnh chủ nhiệm Ngô.”
Cô lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Lư Tụ.
Bác sĩ Cao nhìn thấy Hạ An Nhiên ấn điện thoại, cô ta vội vàng bảo cô dừng lại, “Nhân phẩm của bác sĩ Lư Tụ cũng không ra gì, nếu không thì tại sao cô ta không thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện Kinh Đô mà chuyển tới bệnh viện của chúng tôi, tại sao cô có thể nghe lời của cô ta!”
Bọn họ chỉ có thể đến tìm Hạ An Nhiên nhân lúc Lư Tụ đi
kiểm tra phòng.
Sau khi thuyết phục được Hạ An Nhiên, cô ta sẽ bảo chủ nhiệm Ngô lập tức báo cáo tình hình cho bệnh viện, quyết định ca bệnh đặc biệt này sẽ do bọn họ phụ trách.
Đến lúc đó, cho dù Lư Tụ không cam lòng, thì cô ấy cũng không thề giành lại.
Bây giờ cô ta không thể để cho Lư Tụ tới đây!
Nhưng sau khi bác sĩ Cao nói ra những lời này, Hạ An Nhiên lập tức yếu ớt nhắc nhở, “. . . Xin lỗi, điện thoại của bác sĩ Lư Tụ đã được kết nối và tôi đã bật loa ngoài.”
Một giây tiếp theo, bác sĩ Cao lập tức nghe thấy giọng nói của Lư Tụ được truyền tới từ trong điện thoại, “ò? Là bởi vì tôi không thể ở lại Kinh Đô nên tôi mới đến Lô Hải? A, người nói chuyện là bác sĩ Cao, có đúng không?”
Bác sĩ Cao vô cùng lúng túng.
Nói xấu sau lưng người khác nhưng lại bị người khác nghe thấy, thật sự vô cùng lúng túng.
Mà sắc mặt của chù nhiệm Ngô ở bên cạnh cũng rất khó coi.
Cô ta không ngờ hành động cướp người lần này lại không thuận lợi như vậy, khi cô ta muốn nói giúp cho bác sĩ Cao mấy câu thì cô ta lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hạ An Nhiên nhanh chóng đi mờ cửa.
Vẻ mặt của Lư Tụ vô cùng bình tĩnh, cô ấy xuất hiện ở trước mặt bác sĩ Cao và chủ nhiệm Ngô.
Cuối cùng ánh mắt của cô ấy cũng rơi vào trên người chủ nhiệm Ngô, cồ ấy vô cùng kiên định nói: “Tình hình của thai phụ này đã được tôi nghiên cứu đã lâu, tôi sẽ luôn phụ trách tới cùng!”
Đây là cô ấy đang tỏ rõ thái độ.
Hạ An Nhiên là người của cô ấy, không ai có thể cướp nổi!
Chủ nhiệm Ngô biết chuyện cướp người lần này tạm thời thất bại.
Nhưng dù vậy, chủ nhiệm Ngô cũng không hề ngượng ngùng khi bị bắt quả tang, cô ta bình tĩnh nói: “Không phải cô muốn phụ trách thì cô sẽ có thể phụ trách ca bệnh đặc biệt này, việc đó cũng cần có quyết định của bệnh viện, tôi sẽ nộp đơn lên bệnh viện đề tiếp nhận ca bệnh của cô ta.”
Lư Tụ bật cười, “Ngại quá, liên quan tới chuyện tôi phụ trách Hạ An Nhiên, tôi đã thông báo với viện trưởng, viện trưởng đã cho tôi toàn quyền phụ trách!”
Chủ nhiệm Ngô ngây ngẩn.
Không phải bệnh nhân này mới tới vào ngày hôm nay hay sao?
Lư Tụ đã báo cáo với viện trưởng từ lúc nào, tại sao cô ta không nghe thấy bất kỳ tin tức nào?
Hơn nữa thái độ của Lư Tụ càng làm cho chủ nhiệm Ngô xác định, đối phương nhất định muốn tranh giành vị trí Phó viện trưởng với cô ta, nên Lư Tụ mới vội vã biểu hiện bản thân.
Rõ ràng cơ hội này không phải là của cô ta!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!