Hạ An Nhiên lập tức biết rõ ý đồ của đối phương.
Đây là cô ta biết được tình huống đặc biệt của cô, nên cô ta muốn cướp đi nghiên cứu.
Đối mặt với loại người chỉ vì lợi ích trước mắt, Hạ An Nhiên rất muốn ném cho cô ta một ánh mắt xem thường.
Nhưng cô đang ở trong địa bàn của người ta, nên cô vẫn giữ thái độ khách sáo, “Trước đây tôi đã quen biết với bác sĩ Lư Tụ ở Kinh Đô, ngay từ đầu tôi đã được cô ấy phụ trách, cô ấy hiểu rõ tình hình của tôi nhất, tôi tin tưởng vào bác sĩ Lư Tụ.”
Bác sĩ Cao nhìn thấy Hạ An Nhiên không biết thức thời, cô ta âm dương quái khí nói: “Năng lực của bác sĩ Lư Tụ không tệ, nhưng kinh nghiệm của cô ta không bằng chủ nhiệm Ngô, cô là một người phụ nữ có thai, cô vẫn nên suy nghĩ cho cô và đứa bé ở trong bụng.”
Hạ An Nhiên vẫn mang nụ cười ờ trên môi, “Bởi vì tôi có trách nhiệm đối với bản thân và đứa bé nên tôi mới chọn bác sĩ Lư Tụ, bây giờ ngoại trừ cô ấy ra, tôi cũng không ai tin bất kỳ ai.”
Bác sĩ Cao không nói nên lời, “Sao cô lại hồ đồ ngu xuần như vậy, tại sao cồ không nghe lời người khác?”
Hạ An Nhiên vô tội chớp mắt, “Tôi luôn được bác sĩ Lư Tụ phụ trách, chỉ cần bác sĩ Lư Tụ không từ chối tôi, thì tôi sẽ để cho cô ấy tiếp tục phụ trách.”
Vốn dĩ bác sĩ Cao cảm thấy cô ta cỏ thể thuyết phục Hạ An Nhiên một cách đơn giản.
Chì cần cô ta ném thân phận của chủ nhiệm Ngô ra ngoài, thì đối phương sẽ may mắn được người ưu tú chữa trị, đúng không? Nhưng cô ta không ngờ cô lại cứng đầu như vậy!
Chủ nhiệm Ngô cũng nhận ra thái độ cố chấp của Hạ An Nhiên, cô ta hòa nhã mở miệng.
“Tôi không biết tại sao cô lại tin tưởng Lư Tụ như vậy, nhưng Lư Tụ là người mới đến Phụ Ấu của chúng tồi, cô ta không quá quen thuộc đối với hoàn cảnh ở đây, cô ta vẫn đang nằm trong giai đoạn thích ứng, tôi lo rằng cô ta sẽ mắc một số sai lầm vì điều này, vì cân nhắc cho cô và thai nhi, nên tôi mới muốn toàn quyền phụ trách tình hình của CÔ.
Hạ An Nhiên khồng nhịn được mà muốn vỗ tay khen ngợi
cô ta.
Chủ nhiệm Ngô nói thật dễ nghe, từng câu từng chữ đều vì cô và thai nhi.
Nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì bản thân cô ta!
Hạ An Nhiên tiếp tục giả vờ ngây thơ, “Tôi đã xem ở trên tin tức, tồi thấy bác sĩ Lư Tụ đã cứu được một người phụ nữ mang thai có tình hình đặc biệt tệ hại, tôi cảm thấy cô ấy siêu cấp lợi hại, tôi vồ cùng tin tưởng cồ ấy!” Cồ nhìn về phía chủ nhiệm Ngô bằng ánh mắt nghi ngờ, “Cô cũng từng cửu một người phụ nữ mang thai cỏ tình hình đặc biệt tệ hại sao? Được đăng lên tin thời sự không? Cô có thể chia sẻ link tin thời sự đỏ cho tôi không? Nếu như náng lực của cô giỏi hơn bác sĩ Lư Tụ, thì tồi sẽ suy nghĩ lại một lần nữa.”
Chủ nhiệm Ngô, bác sĩ Cao:”. . .”
Bọn họ nào có cơ hội được lên tin thời sự và báo chí?
Chủ nhiệm Ngô nói với dáng vẻ “mặt không đỏ tim không đập nhanh”: “Đương nhiên tôi đã từng phụ trách rắt nhiều ca bệnh nguy hiểm tệ hại, chỉ là, tôi cho rằng bác sĩ phải nên khiêm tốn một chút, không thề ham muốn hư danh, cho nên tôi mới từ chối rất nhiều phỏng vấn của phóng viên.”
Hạ An Nhiên càng mơ màng hơn, “Hả? Hóa ra phỏng vấn của CCTV cũng có thể từ chối à?”
Chủ nhiệm Ngô:”’ ! !”