Trên đường Hạ An Nhiên đi làm kiểm tra sinh sản, cô cảm thấy các bác sĩ y tá ở trong bệnh viện đều nhìn cô với ánh mắt rất lạ.
Trải qua sự náo loạn của mẹ Hạ, Hạ An Nhiên đã nồi tiếng ở bệnh viện.
Hạ An Nhiên không quan tâm đến những ánh mắt kia, cô chuyên tâm đi làm kiểm tra sinh sản.
Đến nơi rút máu.
Cô xoa đều các mạch máu làm cho rõ nét, khi cô vừa định ngồi xuống để cho bác sĩ rút máu thì một cồ gái trẻ tuổi đã chen ngang cướp lay vị trí của cô.
Hạ An Nhiên còn chưa nói gì, thì cô gái trẻ tuồi kia đã bắt đầu châm chọc cô, “Một người phụ nữ bần thiu bán thân ở bên ngoài, cũng không biết sau khi trở về có mang theo bệnh lậu gì hay không, cô rút máu ở đây, lỡ như vô tình lây nhiễm bệnh cho chúng tôi thì phải làm thế nào? Nếu không thì cô hãy đến nơi khác để làm kiểm tra, ở nơi nhỏ bé này của chúng tôi, không thể chứa nồi người bẩn thỉu như cô!”
Cô gái trẻ tuổi tràn đầy địch ý đối với Hạ An Nhiên.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô ta cũng là một thành viên yêu thích Hạ Thanh Hạo.
Ngày thường cô ta rất khó cỏ thể nói chuyện với bác sĩ Hạ, nhưng Hạ An Nhiên lại trực tiếp câu dẫn anh ấy, điều này cô ta không thể chịu đựng được.
Một số người xung quanh nhìn thấy cô gái trẻ tuồi làm khó dễ Hạ An Nhiên, bọn họ cũng vây xem, lộ ra ánh mắt ãn dưa xem trò vui.
Vốn dĩ Hạ An Nhiên cũng lười để ý đến những tin đồn vô cán cứ này.
Trước tiên cô không nói đến chuyện giải thích tin đồn sẽ vô cùng phiền phức, mà có lẽ sắp tới cồ sẽ rời khỏi thị trấn, cô thật sự không cần phải lao tâm phí sức để xử lý loại chuyện mà cô không hề quan tâm.
Nhưng điều đỏ không có nghĩa là dưới sự khiêu khích của đối phương ỏ’ ngay trước mắt mà cô lại không hề quan tâm.
Lăng Mặc đã rời đi, cô còn sợ điều gì!
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ tuổi kia bằng ánh mắt lạnh lùng, cô ung dung thong thả nói: “Tùy tiện phỉ báng người khác cũng phải gánh vác trách nhiệm dân sự,
nếu tình tiết nhẹ, mặc dù không đến nổi ngồi tù, nhưng cũng sẽ bị phạt mấy trám mấy ngàn, thậm chí là mấy vạn.”
Lông mày của cô khẽ quét qua, cô nhìn những người đang vây xem ăn dưa.
“Người truyền bá làm nhục phỉ báng tung tin đồn cũng giống như vậy. . . Nếu tất cả các người muốn mở ra con đường làm giàu cho tồi, thì tồi cũng khồng ngại! Các người có thể nói lớn tiếng hơn, truyền bá nhiều hơn!”
Hạ An Nhiên hiểu rất rõ, tin đồn là thứ không dễ giải thích.
Việc cô phải làm bây giờ, chính là dùng thái độ cứng rắn để ngán chặn những tin đồn tiếp tục truyền bá.
Sau khi mọi người nghe thấy lời này của Hạ An Nhiên, bọn họ đều ngơ ngẩn trợn tròn mắt.
Tại sao một người phụ nữ vốn nên bị vạn người mắng lại dám cường thế phách lối như vậy?
Hơn nữa còn phải phạt tiền?
Thu nhập của người dân ở thị trấn nhỏ không cao, nếu như bởi vì mấy câu nói mà phải nộp phạt mấy tràm thì bọn họ cũng đủ đau lòng nhức nhối.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!