Làng Mặc thử đóng cửa lại, căn phòng nhỏ lập tức tối om.
Nhưng, bởi vì đã lâu không được tu sửa, nên cánh cửa hơi hư hại, vẫn có một tia ánh sáng chiếu vào.
Mượn ánh sáng nhỏ bé này, Láng Mặc chợt nhận ra phía sau cánh cửa gỗ có vô số vết xước, rõ ràng là có người đang kêu cứu trong sự đau đớn tột cùng, nên mới có thể cào xuống như vậy.
Cho dù hiện tại phía sau cánh cửa đã phủ đầy bụi bặm, nhưng anh vẫn cỏ thể nhìn thấy màu đỏ sẫm ở bên dưới.
Những lời nói của Đường Phỉ lại vang vọng ở trong đầu Lăng Mặc.
Nơi này là nơi đặt biệt đế nhốt mèo hoang nhỏ.
Những vết cào này đều do cô để lại?
Lúc nãy anh chì nghe Đường Phỉ nói, nhưng bây giờ anh đã bị hiện trường tập kích khiến cho trái tim của Láng Mặc bị bóp chặt.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve những vết xước, đôi mắt đen dần dần chuyến sang màu đỏ như máu.
Trước kia anh đã cho người điều tra, trừng trị những người đã từng bắt nạt Hạ An Nhiên.
Nhưng bây giờ anh phát hiện. . .
Không đủ!
Một chút cũng khồng đủ!
Những người đó nên trả một cái giá đắt hơn và thê thảm hơn! !!
Sau khi Đường Phỉ chạy đi, cô ta đi về phía tòa nhà ZF.
Khi đang rời đi, bỗng nhiên cô ta nghĩ tới chuyện này, cô ta lấy điện thoại ra và gọi một cú điện thoại.
Sau khi điện thoại được kết nối, Đường Phỉ kích động mở miệng, “Nói cho cô một tin tốt, cô nhi viện đã sắp bị phá hủy, rất vui!”
Giọng một người phụ nũ’ từ đầu dây bên kia truyền đến,
sắp bị phá hủy?1
Đường Phỉ vui mừng khôn xiết, “Đúng vậy, hôm nay tôi nghe được từ cuộc họp phía trên, bọn họ nói rằng nơi này sẽ sớm bị san bằng. . . Sau khi biết được tin tức, tôi đã đặc biệt đến cô nhi viện để đi dạo một vòng. . .”
Nói tới chỗ này, Đường Phỉ nghĩ tới một người đàn ông mà cô ta đã gặp phải lúc nãy.
“Đúng rồi, tôi đã gặp được một người đàn ồng đặc biệt đẹp trai, diện mạo kia đúng là vô địch thiên hạ, khí chất cao quý lại lạnh lùng, khiến tồi cũng muốn si mê, nhưng, dường như người đàn ông kia thích Hạ An Nhiên, chỉ có hứng thú đối với cô ta. .
Người ở đầu bên kia điện thoại dừng lại một lát, cười nói: “Hạ An Nhiên trông rất đẹp, nên đương nhiên người thích cô ta cũng rất nhiều.”
Đường Phỉ công nhận gật đầu, “Cô nói cũng đúng, có lẽ người đàn ông kia là một trong những người đàn ông đang theo đuồi Hạ An Nhiên. . . Chỉ là đối phương rất kỳ quái, nếu anh ta muốn tìm Hạ An Nhiên, thì tại sao anh ta không đi đến thủ đô? Anh ta chạy tới thị trấn hoang vu hẻo lánh cùa chúng ta làm gì?”
Nói đến chỗ này, Đường Phỉ lại nhớ tới một người khác cũng chạy đến thị trấn nhỏ của bọn họ, cái miệng nhỏ nhắn của cô ta lại bắt đầu nói tiếp.
“Lúc nãy tôi đã đi đến cô nhi viện, tôi còn nhìn thấy một người phụ nữ đang mang thai, cô ta còn nói thị trấn nhỏ của chúng ta rất yên tĩnh, nên cô ta đặc biệt lựa chọn đến nơi này ở một thời gian. . . y, ý này cũng đúng, có lẽ cô ta đã ăn cá án thịt ở thành phố lớn đến chán ngấy, nên cô ta tới thị trấn nhỏ của chúng ta để sống thanh đạm, người trong thành phố thật biết chơi!”
Người đầu dây bên kia nhanh chóng hỏi: “Cô hãy nói tình hình của người phụ nữ mang thai kia đi?”
Đường Phỉ chỉ thuận miệng nói một sồ chuyện, nhưng
không ngờ đối phương lại hứng thú.
Nhưng, nếu như không phải là đối phương giúp cô ta, thì cô ta cũng không có cơ hội đi thi khoa chính quy, càng không nói đến cuộc sống nhàn nhã như bây giờ.