Sau khi nói chuyện với Lăng Mặc, Thu Tử Châu lại liếc nhìn Thu Tử Bạch, anh ta lên án mạnh mẽ nói: “Mẹ nó, lão đại muốn mày khai cái gì, thì mày cũng phải khai ra cho bố… Nói mau, mày có biết tung tích của chị dâu hay không!”
Thu Tử Bạch hung hãn trợn mắt nhìn Thu Tử Châu, anh ta đau khổ không cam lòng nặn ra một cầu nói, “Anh… Anh trỏ’ về thừa kế… thì em sẽ lập tức khai ra!”
Thu Tử Châu nghĩa chính ngôn từ châm biếm anh ta, “Lúc này mày nên bảo vệ tính mạng của mình, còn tính toán đến chuyện thừa kế làm gì?”
Thu Tử Bạch:”… Em cử muốn như thế đấy! ! !”
Hai anh em lại mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Một người là, mày không thể chết, mày phải trở về thừa kế gia sản.
Một ngưòi là, anh không muốn em chết, thì anh phải trở về thừa kế gia sản.
Trong sự đối mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Cuối cùng bởi vì Thu Tử Bạch hít thở không thông, nên anh ta nghẹt thở trước một giây, anh ta vẫn cảm thấy sợ hãi, anh ta đau khổ nặn ra một câu với Làng Mặc, “ồng đây đã bỏ ra một số tiền lớn… để lấy được tình báo… từ quán bar Answer.”
Quán bar Answer, được coi là nơi thu thập thông tin tình báo cực kỳ quan trọng ở thành phố Lô Hải.
Lúc này đề bảo vệ tính mạng, nên Thu Tử Bạch thẳng thừng ném cái nồi này ra ngoài.
Sau khi Làng Mặc lấy được đáp án này, sắc mặt của anh lập tức thay đồi.
Đáp án này cũng không phải là thử anh mong muốn!
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng có lẽ mạng lưới tình báo phía sau Thu Tử Bạch đã đóng một vai trò quan trọng trong cuộc chạy trốn lần này của mèo hoang nhỏ.
Nhưng Thu Tử Bạch lại chỉ hướng là quán bar Answer.
Mặc dù quán bar Answer có một hệ thống tình báo, còn có một hệ thống thuê làm, nhưng nó không cỏ nghiệp vụ giúp mọi người bỏ trốn.
Là do anh suy nghĩ quá nhiều hay sao?
Thu Tử Bạch không có bất kỳ manh mối đối với mèo hoang nhỏ?
Lăng Mặc buông lỏng tay với vẻ không cam lòng.
Thu Tử Bạch tận dụng khoảng trống này để nhanh chóng lán sang một bên, anh ta dùng giọng điệu khàn khàn để mắng to một câu, “Fuck!”
Suýt nữa anh ta đã chết rồi!
Lăng Mặc lại nhìn chằm chằm vào anh ta bằng đôi mắt vô cùng lạnh lùng, anh hỏi từng chữ: “Cậu không biết cô ấy đi đâu sao?”
Thu Tử Bạch dùng giọng điệu khó chịu, cạn lời nói:”… Nếu cô ấy đã muốn chạy trốn, thì cô ấy sẽ nói cho tôi biết hay sao? Chẳng lẽ cô ấy không biết tôi là em trai của Thu Tử Châu?”
Lăng Mặc siết chặt tay thành nắm đấm.
Thu Từ Bạch là một trong số ít những điểm đột phá mà anh có thể nghĩ đến vào lúc này, nhưng anh vẫn không có tin tửc cùa cồ.
Rốt cuộc là cô đã đi đâu?
Cô không quan tâm đến nhân gian và cứ biến mất như vậy sao?
Sao cô lại dám làm như vậy!
Bởi vì manh mối bị đứt đoạn một lần nữa, nên rõ ràng cmar xúc của Láng Mặc lại bắt đầu chập chờn, cho tới khi lồng ngực của anh lại bắt đầu nóng lên.
Lăng Mặc bước từng bước rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng trước khi anh có thể bước ra khỏi phòng, thì anh lại nôn ra một ngụm máu.
Thu Tử Châu vứt bỏ thằng nhóc lì lợm nhà mình, anh ta lập tức đuổi theo Láng Mặc, sau khi anh ta nhìn thấy tình huống này, anh ta lập tức trọm tròn mắt, anh ta vội vàng tiến lên muốn đở Lăng Mặc nhưng lại bị anh đẩy ra.
Trong lời nói của Thu Tử Châu lộ ra sự lo lắng, “Lão đại, cơ thể của anh…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!