Sau khi Thu Tử Bạch điên cuồng chế nhạo Hạ An Nhiên ở trong lòng, anh ta lại buồn bực nhìn khắp người của Làng Mặc, anh ta vô cùng buồn bực và hòi ngược lại.
“Không phải cô ấy đang ở cùng anh hay sao? Anh tìm tôi làm gì?” Nói đến đây, anh ta còn bực tức oán trách, “Tôi đã cứu cồ ấy từ trong tay của Độc Phong, mà cồ ấy lại không tới cảm ơn tôi, đúng là người không cỏ lương tâm!”
Lăng Mặc nghe thấy Thu Tử Bạch nói những lời vô nghĩa.
Ánh mắt của anh trờ nên lạnh lùng, anh nhanh chóng ra tay.
Khi Thu Tử Bạch nhìn thấy như vậy, anh ta lập tức ra tay ngán cản.
Nhưng cánh tay của anh ta đã bị Lăng Mặc tháo xuống.
Động tác của Lăng Mặc không hề dừng lại, anh lại sạch sẽ gọn gàng tháo ngay cánh tay còn lại của Thu Tử Bạch, sau khi anh ta không còn sức để chiến đấu chống cự, anh trờ tay nắm lay cổ của anh ta.
Sau hàng loạt động tác giống như nước chảy mây trôi, cánh tay của Thu Tử Bạch đều bị tháo xuống, hơn nữa cổ
cùa anh ta còn rơi vào trong tay người khác.
Ngay sau đó anh ta nghe thấy Lăng Mặc lạnh lùng chất vấn anh ta: “Cô ấy đang ở đâu! ! !”
Thu Tử Bạch không ngờ, Diêm Vương sống kiêu ngạo lạnh lùng ngày thường, lại là một người mạnh mẽ hơn một người luyện võ như anh ta.
Fuck, đúng là không có công lý!
Dựa vào cái gì mà sức mạnh cường bạo của anh lại cao như vậy, còn đế cho người khác sống hay không?
Cho dù anh ta bị bóp cổ, nhưng anh ta vẫn quật cường nặn ra một câu nói từ trong cổ họng, “ông đây. . . ông đây không biết!”
Đúng là kẻ bị bệnh thần kinh!
Không thề tìm thấy Thất Thất, nhưng Diêm Vương sống cũng không cần phải để mắt tới anh ta, một lời không hợp thì Diêm Vương sống lập tức ra tay và tra hỏi?
Anh ta là một người vô cùng vô tội!
Sát khí trong đồi mắt cùa Láng Mặc càng ngày càng trở nên
sâu đậm, “Vậy thì cậu hãy giao mạng lưới tình báo sau lưng cậu ra đây.”
Nếu như Thu Tử Bạch không có đủ nhiều tin tức tình báo, thì sao anh ta có thể biết được Độc Phong đang ờ thành phố Lô Hải?
Ngay cả ám vệ đã theo dõi lâu như vậy, nhưng cũng chỉ có một phương hướng.
Chắc hẳn mạng lưới tình báo này đã giúp Hạ An Nhiên âm thầm chạy trốn khỏi thành phố Lô Hải.
Thu Từ Bạch MMP trong lòng, sao Diêm Vương sống lại biết mình có “Mạng lưới tình báo” ở sau lưng?
Sao một người có tiết tháo và tài đức như anh ta lại có thể làm ra chuyện bán đứng hành động của thành viên Tiểu Phá Đoàn?
Không thề nào! ! !
Nhưng khi anh ta càng kiên định không muốn nói, thì Lăng Mặc lại ra tay ác độc hơn.
Lăng Mặc dùng hành động của anh đề nói cho Thu Tử Bạch biết, nếu như anh ta không thẳng thắn khai báo, thì
anh sẽ thật sự bóp chết anh ta.
Thu Tử Bạch bị bóp cồ vô cùng đau đớn, nội tâm của anh ta dần dần sụp đổ.
Fuck!
Sao Thất Thất lại có thể ở chung với Diêm Vương sống – một người có thể giết người bất cứ lúc nào, cô sẽ khồng sợ nửa đêm bị người ta cắt cổ sao?
Mà có lẽ đây chính là nguyên nhân Thất Thất rời khỏi Lăng Mặc?
Đây hoàn toàn chính là sợ hãi!
Nhưng Diêm Vương sống không tìm kiếm vấn đề ở bản thân, mà anh lại tìm anh ta đế uy hiếp dụ dỗ.
Anh ta thật sự quá thảm! ! !
Điều bi thảm hơn chính là, nếu như anh ta không nói ra gì đó, thì có lẽ hôm nay anh ta sẽ hồn về quê cũ*.
*là chỉ những người không may qua đời nơi đất khách quê người, trở về quê hương nơi mình sinh ra và ló’n lên cũng có ý nghĩa tương tự như trỏ’ về gốc đa lá rụng.
Thu Tử Bạch đau khố và muốn phản kích.
Nhưng khi anh ta vừa định duỗi chân ra thì đã bị Láng Mặc đá mạnh vào. . . Bắp chân của anh ta cũng bi thảm bị tháo xuống!
Thu Tử Bạch:”. .
Đây là muốn phế bỏ hai cánh tay hai chân của anh ta, rồi đưa anh ta về trời sao?