Sau khi cái tên “Lăng Diễn” này hiện lên, sắc mặt của Hạ An Nhiên bỗng nhiên thay đổi.
Đã rắt lâu sau đó, không có ai nhắc tới cái tên khiến cô cảm thấy giống như ác mộng.
Làng Diễn…
Cho dù anh ta ốm đau cả ngày, nhưng anh ta lại có thể khiến cho những tên khốn kiếp ờ cô nhi viện kiêng kỵ sợ hãi, bọn họ chì có thể cúi đầu làm đàn em của anh ta.
Thậm chí ngay cả viện trưởng cũng không dám nói chuyện lớn tiếng với anh ta.
Năm đó đoàn người Trình Lập hành hung cồ một trận, bọn họ nhốt cô vào trong phòng tối không thấy rõ năm ngón tay, cô từng nghe những tên khốn kiếp kia nói, cô đã trêu chọc Lăng Diễn.
Nói trắng ra là, bọn người Trình Lập khốn kiếp kia bắt nạt cô và Lục Khả Tình, cũng chính là do anh ta sai khiến!
Đó là một người bệnh hoạn, ác ma và khốn kiếp còn hơn cả Trình Lập Chi Lưu!
Sau khi Lục Khả Tình nhìn thấy tất cả phản ứng của Hạ An Nhiên, cô ấy khẽ thở dài.
“Sau khi Làng Diễn rời khỏi cô nhi viện, cũng không biết hắn đã đi đâu gieo họa hại người, nhưng mỗi lần chị nghĩ đến anh ta, chị vẫn cảm thấy sợ hãi ở trong lòng… Đúng rồi, chị nhớ anh ta từng nhốt em vào phòng tối mấy ngày mấy đêm, bây giờ khi nhớ đến chuyện đó chị đều cảm thấy sợ hãi, chị thật sự chưa từng làm ra chuyện gì tồi tệ với anh ta.”
Hạ An Nhiên nhớ đến mấy ngày không thấy mặt trời cả ngày lẫn đêm, cô siết chặt bàn tay, “Chị Khả Tình, chị cần gì phải nhắc lại những chuyện kia?”
Lục Khả Tình sầu não, “Chị cũng biết, giống như em đã nói, quên đi là sự lựa chọn tốt nhất… Nhưng, nói thì dễ mà làm mới khó? Chẳng lẽ em có thể dễ dàng quên đi những người đỏ và những chuyện đó?”
Hạ An Nhiên cứng họng.
Ký ức chỉ có thể bị phù đầy bụi ở trong đáy lòng, đâu có thề dễ dàng quên đi?
Lục Khả Tình than thở, “Bây giờ chị cũng không mong đợi chị có thể quên đi chuyện gì, chị chỉ hy vọng sau khi đi ra
ngoài một vòng, sau khi nhìn thấy phong cảnh khác lạ thì chị cỏ thế buông bỏ.” Cô ấy chủ động nắm lấy tay của Hạ An Nhiên, “Em cũng vậy, em không cần phải luôn an ủi chị… Thật ra chẳng phải bản thân em cũng không thể quên được hay sao?”
Hạ An Nhiên:
Vốn dĩ cô muốn an ủi chị Khả Tình, nhưng rõ ràng cô không phải là người an ủi.
Giống như chị Khả Tình đã nói, những lời an ủi của cô, có thế có tác dụng gì?
Cỏ lẽ quên đi cũng không là sự lựa chọn tốt nhất.
Đối mặt mới là sự lựa chọn tốt nhất!
Hoặc là, buông bỏ.
Ngay khi Hạ An Nhiên đang suy nghĩ sâu xa thì ngoài cửa lại truyền đến một số tiếng động.
Cô nhìn thấy Láng Mặc và Phó Tân trở về.
Lúc Hạ An Nhiên nhìn thấy Lăng Mặc, cô vô thức siết chặt bàn tay, trong lòng cô có một cảm xúc phức tạp đặc biệt
không thể giải thích được.
Lầng Mặc chú ý tới Hạ An Nhiên và Lục Khả Tình ở bên cạnh phòng khách, anh khẽ cau mày, sau đó anh chủ động tiến lên, “Hôm nay anh nghe nói em đã xảy ra chuyện bất trắc , nên anh nhờ Phó Tân tới khám cho em.”
Lục Khả Tình sửng sốt, cô ấy nhìn Hạ An Nhiên, “Em xảy ra chuyện bất trắc sao? Thảo nào trước đó chị đã hẹn em, nhưng em nói em không tiện ra ngoài.”
Hạ An Nhiên an ủi Lục Khả Tình đang căng thẳng, “Không sao, chì là xảy ra một số chuyện! Đã xử lý xong rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!