Hì hì –
Người đàn ông của cô thật là lợi hại, không ngờ trong tay anh lại có nhiều con át chủ bài như vậy, thảo nào anh có thể đi đến địa vị cao như bây giờ.
Chỉ là, lúc cô đang tự đắc vì người đàn ông nhà mình, thì cô lại nghe thấy Quý Phong tự lẩm bầm một câu, “Nhưng, khi chúng tồi đang truy tìm tung tích của cô, cũng xảy ra những chuyện không may, đặc biệt là cậu chủ, có thể là câng thẳng quá độ, camera giám sát đã cho thấy rõ cô bị trói vào xe, nhưng anh ấy vẫn cẩn thận đi vào trong căn biệt thự để điều tra, nhưng sau đỏ không phát hiện ra điều gì…”
Sắc mặt của Hạ An Nhiên bỗng nhiên thay đổi, “Anh nói gì? Lăng Mặc bước vào cản biệt thự đó?”
“Đúng vậy, nhưng sau khi bước vào không tới nám phút thì anh ấy đã đi ra ngoài.” Lúc nói chuyện, Quý Phong hơi cau mày, “Nhưng cũng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi luôn cảm thấy sau khi cậu chù đi ra ngoài, sắc mặt của anh ắy càng kinh khủng hơn trước kia.”
Anh ta đã quen với khí chất lạnh lùng của cậu chủ nhà mình.
Nhưng sau khi anh đi ra khỏi biệt thự, khí chất của anh rất đáng sợ giống như có thể hỏa thành vật thật, anh ta cảm giác anh cũng có thể trực tiếp cầm nó để giết người.
Cho tới bây giờ, trong lòng Quý Phong cũng vẫn còn sợ hãi.
Sau khi nghe thấy những lời này của Quý Phong, trong lòng của Hạ An Nhiên trở nên hoảng loạn, có một suy nghĩ vô cùng tồi tệ đã hiện lên trong đầu cô.
Sau khi Láng Mặc đi đến căn biệt thự kia, anh đi ra ngoài với cảm xúc cực kỳ không tốt… cỏ phải điều này đã chứng tỏ, bức ảnh vốn được người đứng sau cầm để cảnh cáo cô, có thể dưới tình huống quỷ thần xui khiến bị Láng Mặc nhìn thấy?
Trái tim của Hạ An Nhiên lập tức nố tung.
Tình huống mà cô không muốn nhìn thấy nhất, dường như vẫn xảy ra!
Lăng Mặc đã nhìn thấy bức hình kia! !!
Cảm giác hít thở không thông chui lên từ phía dưới khiến cơ thề của Hạ An Nhiên bất giác run lên.
Khi nhìn thấy vậy, Quý Phong lập tức ân cần nói: “Mợ chủ sao thế?”
Hạ An Nhiên xua tay, “Tôi… Tôi không sao, có lẽ là án quá no, ho’i căng bụng.” Cô cũng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tôi đi dạo đến những chỗ khác…”
Cô cố gắng khống chế cảm xúc, cô đi về phía trước giống như hồn bay phách lạc.
Quý Phong nhìn bóng người rời đi cùa Hạ An Nhiên, anh ta hơi nghi ngờ, “Những lời mình nói lúc nãy có vấn đề sao?”
Haiz…
Quả nhiên anh ta chính là người ngốc nhất, sau này anh ta sẽ không tùy tiện nói chuyên trước mặt mợ chủ.
Hạ An Nhiên hồn bay phách lạc, cô cũng không biết mình đã tới nơi nào.
Nhà họ Làng quá lớn.
Nếu người không quan thuộc địa hình ở đây thì sẽ bị lạc đường.
Lúc này Hạ An Nhiên đã ngây ngốc đi đến một nơi, là một nơi mà cô chưa từng tới.
Nơi này là một rừng trúc, cây trúc sinh trưởng rất tốt, xanh um tươi tốt.
Hạ An Nhiên tùy ý ngồi xuống ghế bên cạnh.
Vốn dĩ cô vẫn nghĩ rằng, cồ sẽ lén lút xử lý chuyện về bức ảnh để Lăng Mặc không nhìn thấy quá khứ khó chịu của cô.
Cô vẫn hy vọng, có thể giữ sạch sẽ ờ trước mặt người đàn ông mình thích.
Nhưng có một số thứ một khi bị xé toạc thì bộ mặt bẩn thĩu nhất sẽ lộ ra.
Thảo nào rõ ràng cô bị Độc Phong bắt cóc, nhưng sau khi về đến nhà, Láng Mặc cũng không có quan tâm và ở bên cạnh cô giống như trước kia.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng là bời vì cô diễn quá tốt, nên Làng Mặc thông cảm cho mình, để cho cô yên tĩnh nghỉ ngơi.
Bây giờ cô phát hiện… Cũng không phải là như vậy!