Chì là, sắc mặt của Hạ An Nhiên hơi thay đổi, “Anh đã đặt bức ảnh ở bên đó?”
Trong lời nói của người đàn ông mang theo sự đáng tiếc, “Có vẻ như cô đã không tìm kỹ khi bước vào biệt thự, cô còn không nhìn thấy món quà lớn mà tồi đã chuẩn bị cho cô!”
Hạ An Nhiên:
Còn không phải là bởi vì vốn dĩ cô không có bước vào ngồi biệt thự kia hay sao!
Người đàn ông lại châm biếm một câu, “Lần này tôi chỉ chuẩn bị một món quà lớn cho cô, nếu như cồ tiếp tục không chịu nghe lời, không thề kịp thời hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao cho cô, thì lần sau món quà này sẽ được đưa đến trước mặt Láng Mặc.”
Hạ An Nhiên cố ý cãi vã với đối phương, “Có lẽ anh cũng đã biết, liên quan tới chuyện công việc, Lăng Mặc chưa từng nói tới ở trước mặt tôi, thì sao tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ giúp anh? Nếu không thì anh hãy sắp xếp cho tôi một nhiệm vụ đơn giản hơn, nói không chừng tôi còn có thể
hoàn thành.
Người đàn ông thẳng thừng uy hiếp, “Tôi ghét nhất là người khác trả giá với tôi! Tôi cho cô ba ngày, nếu như trong ba ngày cô vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì cô tự gánh lấy hậu quả.”
Sau khi bỏ lại những lời này, anh ta lưu loát cúp điện thoại.
Mặc dù bị uy hiếp, nhưng Hạ An Nhiên vẫn nhận được một số thông tin hữu ích từ miệng đối phương.
Có vẻ dường như đối phương không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ở gần ngôi biệt thự.
Như vậy thì như cồ đã suy đoán lúc đầu, Độc Phong không hề liên quan đến anh ta.
Hạ An Nhiên tự an ủi mình, “Tình hình này vẫn chưa được coi là bết bát nhất.”
Nhưng lúc nãy người đứng sau đã nói, anh ta đã đặt bức ảnh của cô ờ trong căn biệt thự kia?
Hôm nay lúc cồ gặp mặt Mông Bạch, đối phương chỉ nói rằng không có ai ở trong càn biệt thự kia, anh ta không có đề cập đến bức ảnh nào cả.
Có vẻ như Mông Bạch và nhóm người mà anh ta đang tìm kiếm, chì lo tìm người, nên không chú ý tới việc có thứ gì được đặt ở trong căn phòng biệt thự đó, đúng không?
Nhưng…
Ngay khi Độc Phong đến thành phố Lô Hải, chắc chắn là Làng Mặc sẽ không để cô rời khỏi căn hộ một lần nữa.Hạ An Nhiên hơi khó khàn, “Chẳng lẽ cần phải tìm người đi lấy bức ảnh đó giúp mình?”
Nhưng những bức ảnh đó rất khó coi, cô hoàn toàn không muốn đế cho người khác nhìn thấy!
Cô vẫn nên làm theo cách nghĩ của mình, tìm cơ hội để lén đến càn biệt thự kia.
ở trong một tiếu khu cũ nát nào đó ở ngoại ô của thành phố Lô Hải.
Bởi vì ngôi nhà ở đây đều đã cũ kỹ, lại cách xa thành phố, trong ngày thường cũng chỉ có người già và những người tiết kiệm tiền thuê nhà nên mới sống ở đây.
Vốn dĩ những người đàn ông mạnh mẽ đã có những hành
động của riêng họ, nhưng bởi vì một tin nhắn của đội trưởng mà giờ phút này bọn họ đều tụ tập ở trong một cán phòng.
Những người này chính là tiểu đội Độc Phong đã tập kích Trân Bảo Các.
Vốn dĩ bọn họ có đù mười người, nhưng hôm nay cũng chỉ có tám người.
Đội trưởng nam có vết sẹo trên mặt đang ngồi ở giữa, anh ta liếc nhìn người đàn ông gầy gò ở bên cạnh, “A Huy, đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được với bọn họ hay sao?”
Người có tên là A Huy gật đầu, “Tồi đã gọi cho bọn họ thông qua liên hệ đặc biệt, nhưng vẫn không hề có bất kỳ