Không biết đã qua bao lâu.
Người ở đầu dây bên kia kìm nén hơi thở.
Hạ An Nhiên có thể cảm nhận được sự tức giận của đối phương, không chừng nếu đối mặt, đối phương đã muốn bóp cố cô đến chết.
Tuy nhiên . . .
Trong bầu không khí chết chóc này, Hạ An Nhiên dùng hai tay bóp chặt điện thoại, tiếp tục nói một cách bình tĩnh.
“Bây giờ quyền chủ đạo nằm trong tay tôi, là các anh nên cầu xin tôi, đế tôi mua những bức ảnh này với giá cao, mà không phải đe dọa tôi … Vậy nên, chúng ta gặp nhau đi!”
Người ở đầu dây bên kia vẫn không nói lời nào.
An Nhiên bật cười, “Sao, anh không phải sự tôi, không dám gặp tôi chứ? Chẹp, lúc nào các anh cũng thật nhát gan, chỉ có thề bắt nạt các cô gái trong cô nhi viện, còn ở ngoài xã hội, chỉ dám ở trong bóng tối, và đe dọa một chút. Các anh là lũ chuột trong mương hôi thối, không bao giờ dám nhìn thấy mặt trời.”
Người ờ đầu dây bên kia rõ ràng đã bị kích thích, và giọng nói đó đã được nâng lên vài đề-xi-ben trong vô vọng, “Gặp thì gặp! Địa chì tôi sẽ chọn, ngày mai tôi sẽ gửi đến điện thoại di động của cô! Nhưng tôi cảnh báo với cô … ”
Tuy nhiên . . .
Hạ An Nhiên không đợi đối phương nói xong, liền cúp máy trước một lần nữa, ném điện thoại lên giường.
Cô biết rằng cho dù đối phương có tức giận, cũng sẽ không gọi lại nữa.
Chỉ là mặc dù vừa rồi cô có vẻ chiếm ưu thế, nhưng chuyện tồi tệ này vẫn khiến tâm trạng của Hạ An Nhiên rơi xuống thấp nhất.
Hóa ra dù cô đã luôn muốn trốn tránh những điều đó, nhưng cô vẫn không thề trốn tránh.
Những bức ảnh hiện lên trong đằu, cô chỉ có thể nắm chặt tay mình, đập mạnh vào chiếc chăn bông.
Nhưng cho dù thế nào, việc này vẫn phải được xừ lý.
Cô sẽ niềm phong thứ u ám này một lần nữa, và cô không muốn Lăng Mặc biết bất cứ điều gì về nỏ.
Sau khi Làng Mặc trở về Tiểu Dương Lâu, anh nghe Tôn quản gia nói,
Hạ An Nhiên không hề đi ra sau khi vào phòng.
Anh có chút không yên tâm.
Về đến phòng, anh nhìn thấy con mèo hoang nhỏ đang nằm nghiêng trên giường, đi thẳng đến bên giường, nhẹ nhàng xoa xoa vai Hạ An Nhiên, “Em rất mệt sao?”
Hạ An Nhiên nghe thấy tiếng Láng Mặc di chuyển bước vào phòng.
Nhưng vì bức ảnh, làm cô ắy nhớ về quá khứ không thế chịu đựng được, cho nên giờ phút này cô không dám đối mặt với Lăng Mặc, vì sợ người này dò được lòng người, sẽ thấy cảm xúc của cô không đúng.
Hạ An Nhiên giả vờ mệt mỏi nói: “Cường độ công việc mấy ngày nay tương đối cao, thật mệt mỏi.”
Lăng Mặc xoa xoa vai con mèo hoang nhò thêm vài lần, “Không cần vội vàng như vậy.”
“Làm xong nhanh, em sẽ yên tâm.” Hạ An Nhiên uể oải nói, “Em còn hơi mệt, muốn tiếp tục nằm thêm một lát.”
Láng Mặc cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy gần đây con mèo hoang nhỏ có lẽ vì việc luyện độc, nên thân thể có chút mệt mỏi.
Hơn nữa mang thai đã có chút mệt mỏi.
Lăng Mặc chủ động rời đi, đế cô ấy được nghỉ ngơi thật tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!