Nhưng bây giò’ Hạ An Nhiên phát hiện, cô chính là người trọng sắc mà coi nhẹ ơn cứu mạng.
Sau khi gặp được Làng Mặc, cô biến thành một người không có lương tâm, vô luôn cố gắng phủi sạch quan hệ với Cố Ngôn Duy.
Ngay cả khi cô biết điều đó sẽ khiến anh ta cảm thấy tốn thương.
Nhưng loài người lại ích kỷ như vậy.
Cô không muốn khi mình đã ở bên cạnh Lăng Mặc, mà vẫn tiếp tục dây dưa không rõ với người đàn ông khác.
Mà cô và Cố Ngôn Duy đều hiểu rõ, như vậy sẽ đề lại những sự ảo tưởng cho đối phương, bằng cách này, cô không những có lỗi với ơn cứu mạng của cố Ngôn Duy, mà cô càng có lỗi với Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên cảm thấy hơi chột dạ.
y, cỏ lẽ cô chính là một người phụ nữ tồi tệ!
Mà Lăng Mặc ờ bên cạnh lại chìm vào sự im lặng.
Một lúc lâu sau, anh thu lại sắc mặt, nói đầy ẩn ý: “Nếu anh ta thật sự cứu em ở trong vụ tai nạn đó, thì em cần phải đáp ơn thật tốt.”
Hạ An Nhiên:”, . .”
Tại sao những lời nói của Làng Mặc lại hơi kỳ quái?
Nhưng nghe giọng điệu của tên cẩu đàn ông này, lại không có mùi dấm.
Hạ An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, hôm nay cô lại thành công chạy trốn được một kiếp!
Sau khi về đến nhà.
Hạ An Nhiên nhân lúc Láng Mặc đi vào thư phòng mà gọi điện thoại liên lạc với cố Ngôn Duy.
Trước kia cô không cảm thấy tính toán của mình có vấn đề.
Nhưng hôm nay cô biết được sự sắp xếp của cô đã gây ra chuyện, nên đương nhiên cô muốn bày tỏ lòng áy náy đối với anh ta.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, thái độ của Hạ An Nhiên rất thành khẩn, “Tôi không ngờ tôi làm như vậy sẽ tạo thành khốn khổ lớn đối với anh, xin lỗi, là tôi làm việc quá qua loa, không thương lượng trước với anh.”
Cố Ngôn Duy ở đầu bên kia chìm vào im lặng trong chốc lát, trong lời nói của anh ta mang theo sự đau khồ.
“Đây không phải là vấn đề của em, là tôi quá hèn yếu. . . Lần này là tôi nên cảm ơn em, nếu như không có em, có lẽ tôi vẫn còn một số ảo tưởng đối với gia đình đó, không biết phải mắt bao lâu thì tôi mới có thể thật sự thoát khỏi nơi đó, bây giờ tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ, đối với tôi, chuyện rời đi chưa chắc là chuyện xấu.”
Mặc dù Cố Ngôn Duy đã cố gắng hết sức đề nói một cách thoải mái.
Nhưng, Hạ An Nhiên có thể nghe thắy nỗi buồn trong giọng nói cùa anh ta, nhưng cô không phải là người giỏi an ủi người khác.
Một lúc lâu sau, cô chỉ có thề nói: “Một hoàn cảnh trói buộc mình, sẽ chỉ khiến chúng ta cảm thấy bị kiềm chế, thật ra sau khi rời đi, anh sẽ cảm thắy thế giới này rất rộng lớn, sau này anh sẽ trở nên tốt hơn.”
cố Ngôn Duy giả vờ thả lỏng nói: “Mượn lời chúc tốt lành của em, sau khi tôi rời khỏi nhà họ cố, hy vọng tôi sẽ trở nên tốt hơn.”
Hạ An Nhiên: “Đó là đương nhiên, trước tiên chúng ta đừng nói đến chuyện cố Ngôn Thừa tập kích tôi và Láng Mặc, mà ’Công ty dược phẩm Hợp Sinh’ vẫn luôn muốn tìm chỗ chết, nên sau này bọn họ chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp! Anh yên tâm đi, nếu nhà họ cố dám đối xử với anh như vậy, thì sau này tôi tuyệt đối sẽ bảo Làng Mặc không được nương tay.”
Nhà họ Cố đã gạch tên của cố Ngôn Duy, nên cô không cần phải kiêng dè?
Cô nhất định sẽ thổi giỏ bên gối* đối với Làng Mặc, đẻ
khiến nhà họ cố và “Công ty dược phẩm Hợp Sinh” không thế làm ăn nối!
*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thối gió bên gối. Tuy chl là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.
Hai ngày sau, Hạ An Nhiên vô cùng bận rộn.
Ngoài việc bận rộn trong phòng thí nghiệm của mình, thì cô còn phải xem một số dự án giúp Đoạn Thư.
Những dự án trong tay Đoạn Thư, có những dự án mà cô đã làm trước đây, còn có mấy dự án cô vẫn muốn làm, nhưng vẫn không có thời gian để làm.
Sau khi Hạ An Nhiên nêu ra một số ý tưởng, phần còn lại là của anh ta.
Lại là một buồi chiều khác, cuối cùng Hạ An Nhiên cũng hoàn thành công việc của mình.
Trước kia cô đã tìm Quý Phong đề hỏi thăm, dường như có một tiều đội ám vệ ở bên cạnh Lăng Mặc.
Nhưng Quý Phong lại không tiết lộ trong tiểu đội này có bao nhiêu thành viên.
Mà Hạ An Nhiên cũng không hỏi thêm.
Đó được coi là vấn đề an toàn của Láng Mặc, cô không biết cũng là chuyện tốt.
Nhưng tiểu đội này sẽ không vượt quá trám người, đúng không?
Chương 945 Nô lệ của vợ
Hạ An Nhiên đã làm 100 “túi thuốc độc”.
Trong “túi thuốc độc” này, cỏ không dưới mười loại chất độc, và chúng đều là những liều thuốc độc chắc chắn sẽ cứu sống trong những thời khắc nguy cấp.
Sau khi hoàn thành khối lượng công việc khổng lồ, Hạ An Nhiên vui vẻ liên lạc với Làng Mặc, và giọng điệu của cô đầy vẻ tự mãn.
“Em đã chuẩn bị 100 “túi thuốc độc” cho ám vệ, anh tìm người đến lấy để mang đi phân phát, cách sử dụng cụ thể em đã nói với Quý Phong rồi.”
Lăng Mặc vừa nhấc máy, nghe tin này, rõ ràng có chút ngạc nhiên, “Đều đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Giọng điệu không ngoài dự đoán của Hạ An Nhiên, hừm một tiếng, “Sao, anh không tin em?”
Lãng Mặc: “Thời gian vượt qua dự liệu cùa anh.”
Sự đắc ý trong lời nói của Hạ An Nhiên gần như bật ra khỏi điện thoại, “Còn không phải vì vợ của anh rất lợi hại sao!”
Làng Mặc: . Đúng vậy, VỌ’ rất lợi hại!”
Hạ An Nhiên sau khi được khen ngợi, cô không quên hỏi số dư trong khoảng thời gian sau, “Sau khi giao hàng nhớ thanh toán hóa đơn, anh cỏ tiền như vậy chắc không lừa em đâu đúng không?”
Lăng Mặc cười nhẹ: “Được, anh sẽ sắp xếp, bảo người chuyến tiền cho Long Đằng.”
Lông mày của Hạ An Nhiên đều nhướng lên.
Chẹp, cô lại vì Long Đằng kiếm được một khoản trợ cấp nghiên cứu.
Sau khi vui vẻ cúp máy, cô trực tiếp nằm thẳng trên ghế.
Mệt mỏi trong ba ngày, đợi sau khi biên nhận, cô quay về nhắt định sẽ nằm mấy ngày.
Sau khi Lăng Mộ sắp xếp ám vệ đến viện nghiên cứu lấy đồ, Thu Từ Châu ờ bên cạnh.
Thu Từ Châu nhẹ nhàng nói, “Lão đại, mặc dù tôi biết rằng chị dâu rất tốt, nhưng anh cũng đừng nuông chiều như thế,
ám vệ là bảo vệ an toàn cho anh, không phải tuỷ tiện chạy việc vặt.”
Bên phía chị dâu cỏ chút biến động nhỏ, lão đại bên này đã nghiêm túc chờ đợi, đến cả ám vệ cũng được phái đi.
Thu Tử Châu … có một chút đố kỵ và ghen tị.
Làng Mặc liếc nhìn Thu Tử Châu, “Cô ấy đã chế một chút thuốc độc cho ám vệ.”
Thu Tử Châu biết Hạ An Nhiên trong tay một số loại độc dược kỳ quái, nhưng cũng không quá đế ý, “Nếu anh muốn có một số chất độc, hãy tìm Phó Tân, anh ấy kết hợp những đồ này lại, có lẽ sức mạnh sẽ càng lớn.”
Lăng Mặc nheo mắt, “Phó Tân không được.”
Thu Tử Châu thấy rằng lão đại là muốn chiều chuộng vợ mình, ngay cà Phó Tân cũng chê, không thể không nhắc: “Lão đại, anh đối với bộ lọc của chị dâu có phải quá dày không? Chị dâu chế thuốc rất lợi hại, nhưng về việc làm thuốc độc có thể bằng Phó Tân sao? Chúng ta có thể thực tế chút không?”
Chị dâu mới điều phối ba ngày, có thể điều phối được các gì?
Luôn cảm thấy lão đại bây giờ không chì là người mù quáng trong tình yêu, mà mắt bây giò’ cũng bị chị dâu làm mờ rồi.
Láng Mặc không giải thích thêm, mà lấy điện thoại di động ra bấm số của Phó Tân, “Tôi có vài thứ ở đây, cần anh phân tích cho tốt.”
Thu Tử Châu:
Đồ vật không được, lão đại bảo Phó Tân phân tích có tác dụng gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!