Hạ An Nhiên quên mình vùi đầu vào trong công việc.
Sau khi lọc gần hết tài liệu, khi cô vừa định nghỉ ngơi thì nghe thấy có ai đó gõ cửa phòng thí nghiệm.
Hạ An Nhiên đi mở cửa.
Người đến là Trác Châu.
Trác Châu nhìn Hạ An Nhiên bằng ánh mắt vô cùng sùng bái.
Kể từ khi biết được Hạ An Nhiên chính là Nhiễm An, thì Trác Châu không chỉ kinh ngạc mà còn kích động.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Trác Châu đều sẽ tới cửa phòng thí nghiệm của Hạ An Nhiên trước khi tan làm, cô ấy muốn xem thử nữ thần nhà mình có ở đó hay không.
Hôm nay cô ấy đến đây theo thói quen, cô ấy phát hiện trong phòng thí nghiệm của Hạ An Nhiên lộ ra ánh đèn, nên cô ấy chủ động đi tới gõ cửa.
Trên mặt Trác Châu lộ ra một nụ cười mất tự nhiên, “Có phải là cô đang làm nghiên cứu to lớn đúng không, có cần tôi giúp đỡ không?” Sợ Hạ An Nhiên cảm thấy mình phản bội Đoạn Thư, cô ấy lập tức giải thích, “Gần đây nhà nghiên cứu Đoạn Thư vẫn luôn không đi làm, chúng tôi ở phòng thí nghiệm của anh ấy cũng không biết nên làm gì, nên tôi chỉ. . . đơn thuần tim một số chuyện để làm!”
Mặc dù ở trước mặt Lăng Mặc thì Hạ An Nhiên sẽ nguyện ý thừa nhận là mình biết chế tạo chất độc.
Nhưng trong mắt những nhà nghiên cứu bình thường, loại chuyện này vẫn hơi làm trái luân thường đạo lý, Hạ An Nhiên không muốn để lộ sở thích nho nhỏ của mình.
Vì vậy cô từ chối ý tốt của Trác Châu một cách uyển chuyển, “Tôi đã quen làm thí nghiệm một mình, cũng không cần ai trợ giúp gì cả.”
Trác Châu lộ ra vẻ mất mác, “Lúc trước tôi đã đọc tin tức của cô, bọn họ đều nói khi cô ở Long Đằng cô đều làm việc một mình, cô cũng không thích hợp tác với bất kỳ người nào, càng không thích có người giúp đỡ. .. y, nhất định là cô đang lo lắng, có người
tham gia sẽ làm liên lụy đến tiến độ kế hoạch của cô, đúng không.”
Hạ An Nhiên:
Khi cô ở Long Đằng, cô thích nghiên cứu một mình, hoàn toàn là bởi vì không muốn để cho Thu Khanh Khanh biết tiến độ kế hoạch trong dự án của cô, như vậy thì không ai có thể thúc giục cô viết báo cáo!
Không ngờ, sau khi hành động lười biếng
của cô truyền ra thế giới bên ngoài, lại trở thành cô có biểu hiện chuyên cần với công việc!
Những đứa trẻ bên ngoài thực sự đang suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng Hạ An Nhiên cũng không giải thích, cô mỉm cười nhìn Trác Châu đang suy nghĩ nhiều, “Có lẽ ngày mai Đoạn Thư trở lại viện nghiên cứu, mọi người sẽ trở nên bận rộn, có lẽ tôi cũng sẽ đến giúp đỡ.”
Vốn dĩ Trác Châu đang cảm thấy mất mác, nhưng sau đó cô ấy lập tức trở nên kích động, “Thật sao? Cô sẽ hợp tác với chúng tôi sao?”
Hạ An Nhiên: “Về chuyện này, tôi có cần phải nói láo không?”
Sau khi Trác Châu nhận được câu trả lời của Hạ An Nhiên, cô ấy vui vẻ rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!