Vốn dĩ Cố Ngôn Thừa vẫn đang lo lắng phải xử lý chuyện này như thế nào.
Nhưng khi cha vừa dứt lời, cố Ngôn Thừa lập tức tới tỉnh táo trở lại, anh ta vội vàng đáp lời,” Đúng, Diêm Vương sống rất quan tâm đến người phụ nữ đó, anh ta đã giao vị trí đương gia chủ mẫu của nhà họ Lăng cho cô ta! Em đi tìm cô ta, thì chuyện này sẽ có thể giải quyết một cách dễ dàng!”
Cố Ngôn Duy cau mày, “Khi anh thất bại trong việc tính toán Long Đẳng, cô ấy không truy cứu cũng đã là nể tình em…”
Cố Ngôn Thừa cười nhạt, “Anh thấy em không muốn giúp đỡ! Muốn thấy anh rời khỏi vị trí người thừa kế, có đúng không? cố
Ngôn Duy, em đừng tưởng rằng anh không biết trong lòng em đang suy nghĩ cái gì, chính là em ghen tị với anh!”
Cố Ngôn Thừa hiểu rõ tầm quan trọng của vị trí người thừa kế đối với anh ấy hơn bất kỳ người nào, anh ấy không thể từ bỏ vị trí này.
Bây giờ tại sao cố Ngôn Duy phải giúp anh ta!
Bà cả thấy con trai lớn tức giận, bà ta lập tức tiến lên trấn an, “Con đừng kích động!” Sau đó bà ta nhìn cổ Ngôn Duy bằng ánh mắt tức giận, giọng điệu của bà ta cũng trở nên sắc bén, “Bảo con làm chút chuyện, thì con hãy đi làm đi!”
Vẻ mặt của Cố Ngôn Duy rất nghiêm túc, “Nhưng lần này con thật sự bất lực vì…”
Ngay sau khi anh ấy vừa dứt lời, thì bà cả đã thẳng thừng tát vào mặt của anh ấy.
Bà cả cay nghiệt nói: “Nếu con không thể xử lý xong chuyện lần này, thì mẹ sẽ không có đứa con trai như con, con hãy cút ra khỏi nhà họ Cố cho mẹ!”
Sau khi bà cả nói xong, ông cả cố cũng mở miệng, “Mẹ con nói đúng, con đừng có tâm tư gì khác, đi tìm người phụ nữ kia tùy tiện nói mấy câu, sao con lại không muốn làm? Cha cho con thời gian một tuần, con nhất định phải hoàn thành, nếu không thì con cũng đừng trách cha và mẹ trở mặt với con!”
Đối mặt với tình huống này, cố Ngôn Thừa không hề cảm thấy thương hại đối với cố Ngôn Duy.
Đây là hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn trong nhà bọn họ.
Cả nhà đều lấy cố Ngôn Thừa làm trung tâm, còn cố Ngôn Duy… Anh ấy chỉ là vỏ xe phòng hờ.
Mà sau khi ông cả, bà cả bỏ lại những lời độc ác này thì bọn họ lập tức rời khỏi phòng khách.
Cố Ngôn Thừa nhìn gương mặt bị đánh
sưng đỏ của cố Ngôn Duy, anh ta vỗ vai anh ấy, “Em yên tâm đi, chờ anh trở thành gia chủ của nhà họ cố, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, bây giờ anh em chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, em cứ làm việc giúp anh là được rồi!”
Sau khi xoa dịu anh ấy, cố Ngôn Thừa lập tức rời đi.
Trong phòng khách cũng chỉ còn lại một mình Cố Ngôn Duy.
Sau khi ở yên vị trí một lúc, trợ lý của cố Ngôn Duy tới.
Bởi vì cánh tay của cố Ngôn Duy bị thương, vẫn luôn cần người chăm sóc, nên trong thời gian gần đây, trợ lý sẽ ở nhà họ cố.
Tiểu Cao ở bên ngoài cũng mơ hồ nghe được một số tình hình ở phòng khách.
Sau khi đến gần cố Ngôn Duy, anh ấy không nhịn được mà quát mắng, “Tại sao bọn họ có thể đối xử với anh như vậy! Dựa vào cái gì mà cậu cả lại quý giá hơn anh.”
Cố Ngôn Duy liếc nhìn Tiểu Cao.
Tiểu Cao lập tức cúi đầu, “Tôi chỉ cảm thấy không đáng với cậu chủ mà thôi.”
Cố Ngôn Duy không nói câu nào, anh ấy rời khỏi phòng khách bằng vẻ mặt trống vắng, anh ấy đi đến phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!