Lăng Mặc đã ôm mèo hoang nhỏ ngủ cả đêm.
Cô gái trong nhà gặp phải hình ảnh đẫm máu như vậy, thì sao cô có thể không sợ?
Cô cần gì phải che giấu cảm xúc của mình?
Cô cho là anh không nhìn ra sao?
Chỉ là, một số chuyện mà mèo hoang nhỏ nhắc tới, vẫn khiến anh vô cùng để ý.
Cô đã nhìn thấy người chết vào lúc năm tuổi?
Láng Mặc đã sai người khác đi điều tra cuộc sống trước kia của Hạ An Nhiên, nhưng đến
bây giờ những thứ mà anh điều tra ra được cũng không phải là quá nhiều.
Huống chi là một số chuyện lúc cô năm tuổi.
Nhưng khi cô vạch trần vết sẹo của mình, điều này đã khiến Lăng Mặc cảm thấy đau lòng hơn.
Trước khi cô gặp được anh, rốt cuộc là cô đã trải qua bao nhiêu đau khổ u ám.
Đến nỗi bây giờ khi có chuyện gì xảy ra, thì cô đều vô thức chỉ muốn gánh vác một mình, thậm chí cô càng định khép kín cảm xúc của mình hơn.
Lăng Mặc đặt lên trán Hạ An Nhiên một nụ hôn, sau đó anh xuống giường, cầm điện thoại di động rời khỏi phòng, anh đến phòng
sách ở tầng này.
Đã có một số cuộc gọi trên điện thoại, đều là của Thu Tử Châu.
Lăng Mặc gọi lại.
Sau khi kết nối, Thu Tử Châu lập tức mở miệng nói: “Lão đại, tôi đã gặp ông chủ Giang.”
Chuyện liên quan đến Trân Bảo Các của nhà họ Thu, Thu Tử Châu có tốc độ nhanh như vậy thì Lăng Mặc cũng không bất ngờ.
Lăng Mặc nhéo trán, “Những năm này ông ta luôn bỏ mặc chuyện quản lý, nên có lẽ có rất nhiều chuyện mà ông ta không biết rõ.”
Lăng Mặc vẫn khá hiểu rõ ông chủ Giang.
Một người tự cho là có thể điều khiển lòng người.
Ông ta cho là để cho Giang Vọng và Giang Thụy Đình cạnh tranh với nhau thì sẽ có thể duy trì thăng bằng, cũng có thể dốc sức cho ông ta, bị ông ta thao túng.
Thật là vừa ngu xuẩn lại vừa ngạo mạn!
Thu Tử Châu cũng hơi cạn lời, “Đến bây giờ ông ta cũng không biết, rốt cuộc là ai ra lệnh
cho Độc Phong tập kích Trân Bảo Các.”
Bất kể là Giang Vọng, hay là Giang Thụy Đình thì bọn họ đều có điểm hiềm nghi.
Nhưng, một người đã chết, một người ngồi tù.
Thu Tử Châu cắn răng nghiến lợi nói: “Việc mà tôi muốn làm bây giờ nhất là bắt được Độc Phong! Để cho ông ta làm lễ truy điệu cho rất nhiều người đã chết trong nhà họ Thu của tôi!”
Lăng Mặc: “Độc Phong là con át chủ bài lớn nhất của thế lực ngầm nhà họ Giang, nên ông ta sẽ không dễ dàng khai Độc Phong ra.”
Thu Tử Châu cười nhạt, “ông chủ Giang
thật sự coi tôi là kẻ ngốc sao, ông ta còn nói, Độc Phong vẫn chưa kết thúc nhiệm vụ, nên trước khi trở về căn cứ, thì người chủ nhân như ông ta cũng không thể liên lạc với Độc Phong.”
Lăng Mặc cũng không quan tâm đây là lời nói dối hay là nói thật, anh hung hăng nói: “Hãy giao Độc Phong cho ám vệ.”
Anh không thể mặc cho một đoàn đội hung tàn này lại ầm ĩ gây chuyện ở Trung Quốc.
Thu Tử Châu cũng rất rõ ràng, để cho ông chủ Giang giao Độc Phong ra là chuyện không thể nào, bây giờ người duy nhất có thể trừng trị Độc Phong, cũng chỉ có ám vệ.
Thu Tử Châu lại đề cập đến một tình huống khác, “Sau khi Giang Vọng xảy ra chuyện,
thế lực ngầm của nhà họ Giang cực kỳ không ổn định, tôi thấy những ngày tốt đẹp của nhà họ Giang sắp kết thúc rồi.”
Lăng Mặc cũng không bất ngờ về điều này.
Chuyện Độc Phong tập kích Trân Bảo Các lần này, đã ầm ĩ quá lớn.
Nhất định là nhà họ Thu sẽ không bỏ qua.
Nhất định là ZF cũng sẽ ra tay, hung hăng
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!