Sau khi Lăng Mặc rời đi.
Giang Thụy Đình nhìn cha, “Đây là cậu ta đã đồng ý không truy cứu nữa sao?”
Vẻ mặt của ông chủ Giang sa sầm, đã không dáng vẻ hiền lành như đối với Lăng Mặc vào lúc nãy, “Đây là cậu ta nói cho cha biết về những chuyện của sau này, cậu ta muốn làm thế nào thì làm như thế đó, nhà họ Giang của chúng ta không có quyền can thiệp vào.”
Giang Thụy Đình: “Có phải là cậu ta đã quá kiêu ngạo rồi hay không!”
“Nhưng cậu ta có khả năng để phách lối kiêu ngạo.” Ngay sau đó ông chủ Giang lạl dặn
dò một câu, “Thông báo cho chú Khâu của con, bảo gần đây bọn họ nên khiêm tốn một chút, nếu bị Lăng Mặc theo dõi, thì tình huống sẽ rất tệ hại.”
Lúc cha của Giang Thụy Đình nhắc đến chú Khâu, thì trên mặt của anh ta thoáng qua một vẻ kỳ lạ.
Mặc dù chú Khâu làm việc có lý có căn cứ, nhưng ông ta cũng rất cung kính đối với anh ta, xem anh ta như ông chủ.
Nhưng rõ ràng là anh ta đã có thể một mình phụ trách một phía, nhưng cha của anh ta lại chậm chạp không để cho anh ta tiếp nhận thế lực ngầm của nhà họ Giang, ngược lại ông ta lại giao cho chú Khâu.
Chú Khâu chỉ là một người ngoài được nhà
bọn họ đặt cho họ Giang mà thôi.
Giang Thụy Đình cố ý nhắc một câu, “Bây giờ thế lực của chú Khâu đã không bằng như trước kia, thật ra thì con có thể gánh vác một phần giúp chú ấy.”
Ông chủ Giang liếc nhìn Giang Thụy Đình, “Cha biết tâm tư của con, chỉ là, những chuyện mà A khâu làm, cũng không phải là con muốn chia sẻ gánh vác là có thể chia sẻ gánh vác.”
Giang Thụy Đình không nhiều lời nữa.
Mà lúc hai người ăn cơm, cũng không hề nói tới Giang Nhụy Nghiên, giống như ở trong mắt của bọn họ, người tên Giang Nhụy Nghiên đã thật sự không còn bất kỳ quan hệ nào với bọn họ.
Lăng Mặc đi ra khỏi nhà hàng, anh đi thẳng lên xe.
Tới gặp ông chủ Giang, chủ yếu chính là thăm dò.
Xem thử ông ta có thật sự muốn gặp anh vì Giang Nhụy Nghiên hay không, hay là ông ta vẫn còn những tâm tư gì khác.
Tuy nhiên, từ đầu tới đuôi đối phương chỉ nói tới chuyện của Giang Nhụy Nghiên, không nói đến những chuyện khác.
Chẳng lẽ là anh đã nghĩ lầm rồi?
Trên đường trở về tập đoàn, Hạ An Nhiên gọi video Wechat lại cho anh.
Gương mặt của cô gái ở trong video rất kích động, “Tốc độ của Tôn Nguyên thật nhanh, trong khoảng thời gian em vừa về nhà ăn một chút gì đó, thì anh ấy đã tìm được chứng cứ cố Ngôn Thừa bọn họ tham gia vào chuyện mua kẻ hung ác! Quá tuyệt vời!”
Lăng Mặc: “Tin tức của em nhanh như vậy à?”
Hạ An Nhiên đắc ý, “Đương nhiên, em có
chuyên gia buôn chuyện Bùi Kì mà!”
Lăng Mặc bình tĩnh nói cho cô biết tình hình hiện tại, “Tôn Nguyên vẫn chưa tìm được chứng cớ.”
Vốn dĩ Hạ An Nhiên đang kích động, nhưng sau đó cô ngây ngẩn, “Chưa có chứng cứ? Vậy tại sao anh ấy còn bắt cố Ngôn Thừa bọn họ, sẽ không bứt dây động rừng đó chứ?”
Nếu không có chứng cứ mà bắt người, thì đến cuối cùng không phải là bọn họ sẽ được thả ra sao!
Muốn bắt thì phải dùng cách một phát ăn ngay, ví dụ như Giang Nhụy Nghiên.
Lăng Mặc nhìn mèo hoang nhỏ mông lung,
anh nhẹ nhàng mỉm cười nhắc nhở: “Bọn họ bị bắt rồi lại được thả ra, đó mới là một loại dày vò.”
Hạ An Nhiên nghe được thâm ý khác ở trong lời nói của anh, cô suy nghĩ sâu xa hơn, sau đó cô lập tức hiểu rõ.
Cố Ngôn Thừa và Lăng Tuân, một người là người thừa kế tương lai của nhà họ cố, một người là người tràn đầy dã tâm muốn giết chết Lăng Mặc để lên chức.
Nên đương nhiên hai người bọn họ cũng không muốn khiến danh dự của bọn họ có bất kỳ vấn đề nào.
Nhưng sau khi bị cảnh sát bắt đi thì sao?
Cho dù cuối cùng bọn họ vẫn được thả ra, nhưng tất nhiên danh dự của bọn họ sẽ bị tổn hại.
Hơn nữa, vốn dĩ vị trí người thừa kế của cố Ngôn Thừa vẫn không ổn định, chẳng lẽ người nhà họ cố sẽ không nhân cơ hội này để kéo anh ta xuống sao?
Chi thứ vẫn đang lén lút chờ đợi cơ hội hành động, nhưng Lăng Tuân lại xảy ra chuyện, anh ta không phiền lòng sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!