Thanh Thanh thật sự cảm thấy sợ hãi với thái độ hiện tại của Thiên Dương, chưa bao giờ cô thấy anh như thế.
Xe chạy nhanh rời khỏi trung tâm thành phố khá xa rồi dừng lại ở một ngôi nhà sang trọng, xung quanh không có bóng dáng người qua lại. Anh xuống xe rồi bước qua kéo cô vào bên trong.
" Đây là đâu? Anh đưa em đến đây làm gì.?"
" Từ nay đây sẽ là nhà cô, không được sự đồng ý của tôi cô không được rời khỏi đây nữa bước."
" Anh đang giam cầm em sao?"
" Đúng thế, cả đời này cô đừng hòng rời khỏi tôi. Cô thích tiền như vậy chỉ cần phục vụ cho tôi thật tốt, tôi đảm bảo cuộc sống của cô sẽ đầy đủ. Nếu cô có ý chạy trốn thì tôi khuyên cô đừng lãng phí sức, vì quanh đây đều là người của tôi."
" Anh không có quyền làm thế, em không phải là hạng như anh nghĩ. Em biết trước đây em đã làm sai, nhưng em là không còn cách nào khác mới làm thế.Anh tự ý giam giữ người là phạm pháp anh không biết sao?"
" Phạm pháp??? Ở đây tôi chính là luật pháp."
Thiên Dương bước ra khỏi phòng khóa cửa lại, Thanh Thanh hốt hoảng chạy đến cố gắng kéo cửa không được, cô lại đập vào cửa gọi anh.
" Thiên Dương mau thả em ra, em là bạn gái anh không phải là nô lệ tình dục của anh.Anh không được đối xử với em như thế."
" Thiên Dương...."
Thanh Thanh gọi mãi vẩn không thấy anh mở cửa, cô tuyệt vọng tựa lưng vào tường rồi buông lõng cô thể trượt dài ngồi xuống, cô ôm lấy gối mình khóc nức nở.Cô phải làm sao anh mới chịu hiểu cho cô đây.
- ---------------
Bệnh Viện X
Nam cung Dạ Thần cầm kết quả trên tay, gương mặt thất vọng nhìn An Tâm, cô vội lấy tờ giấy trên tay Dạ Thần xem.
" Không có quan hệ huyết thống sao?" An Tâm ngạc nhiên.
" Vậy mà anh cứ ngỡ đã tìm được em ấy rồi, rốt cuộc Dạ Thanh đang ở đâu chứ?"
" Anh đừng buồn, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được em gái anh thôi. Người có lòng ông trời ắt sẽ đền đáp mà."
" Anh cũng hi vọng là vậy."
Dạ Thần và An Tâm vừa đi, Tô An An từ phía sau cầu thang bước ra, trên tay cầm theo kết quả mẫu giám đinh mà cười hài lòng.
" Quả nhiên như tôi đoán, Trần Thanh Thanh không ngờ cô lại có thân phận cao quý như vậy? Nhưng dù cô có cao quý đến đâu cũng không thắng nổi tôi đâu."
Cô ta vội cất đi tờ giám định vào túi rồi trở về làm việc. Đến giờ trưa An Tâm sang tìm Thanh Thanh nhưng không thấy cô đâu, gọi điện thoại lại khóa máy. Cô bước tới phòng hành chính thấy Tiểu Nhã đang ở đó vội hỏi.
" Tiểu Nhã, cô có thấy Thanh Thanh đâu không?"
" Hôm nay cô ấy không có đi làm, cũng không báo với trưởng khoa.Không biết cô ấy sao lại nghĩ nữa, thường ngày cô ấy đâu có như vậy."
Trong lòng An Tâm dâng lên lo lắng, cô ấy trước nay không phải người vô kỉ luật như thế, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì? Hay lại chạy đến Âu gia rồi?
An Tâm lấy điên thoại gọi Dạ Thần, đầu dây bên kia nhanh chóng nhất máy.
" Sao vậy, vừa mới gặp sáng nay mà em đã nhớ anh rồi sao?"
" Nhớ cái đầu anh ấy, Thanh Thanh hôm nay không đi làm.Anh giúp em đến nhà cậu ấy xem sao? Nếu không có anh đến nhà củ Âu gia xem sao? Có khi cô ấy đến đó."
" Được."
Dạ Thần trong lòng lo lắng cũng vội đi ngay, tuy kết quả Thanh Thanh không phải là em gái hắn.Nhưng hắn đã sớm coi cô như em gái mình từ lâu.Ở Thanh Thanh, Dạ Thần có cảm giác thân quen kì lạ.
Dạ Thần đến khu chung cư Thanh Thanh ở, cửa ngoài đóng chặt, anh có gọi thế nào cũng không thấy cô mở cửa.Người hàng xóm ở cạnh đó vừa về tới liền nói.
" Cậu tìm bác sĩ Trần sao? Cô ấy đã hai ngày rồi không có về nhà."
" Hai ngày không về ạ? Cô ấy có nói với bác cô ấy đi đâu không ạ?"
" Không, hai ngày nay tôi không thấy cô ấy về nhà."
" Cảm ơn bác."
Dạ Thần nhanh chóng rời khỏi theo lờ An Tâm đến Âu gia, hắn đã không muốn đặt chân đến đây nữa nhưng vì tìm Thanh Thanh nên bất đắc dĩ phải trở lại.
Âu lão gia nghe thấy Dạ Thần đến lật đật bước xuống nhà, Dạ Thần thái độ không mấy vui vừa nhìn thấy ông đã hỏi.
" Hôm nay cháu tới đây là muốn hỏi ông Thanh Thanh có tới đây không?"
Âu lão gia ngạc nhiên khi câu đầu tiên Dạ Thần thốt ra là hỏi về Thanh Thanh, chẳng lẽ cậu cũng phải lòng cô gái đó sao?
" Cháu quen biết cô ta sao?"
" Cô ấy là bạn của cháu, đã hai ngày rồi cô ấy không về nhà, cũng không đến làm việc. Có người nhìn thấy cô ấy từng đến đây, ông có biết cô ấy đang ở đâu không?"
" Quả thật hôm qua cô ấy từng đến đây, nhưng ta từ chối gặp nên đã trở về rồi."
Đúng là như thế, hôm qua sau khi Ngô quản gia báo cô đến, không bao lâu thì Thiên Dương đến mang cô đi mất. Ông vô cùng không vui, ông hỏi Thiên Dương đưa cô đi đâu nhưng hắn không trả lời. Dạ Thần nhìn ông có vẻ đang suy nghĩ gì đó liền hỏi.
" Cháu có thể hỏi ông thêm một câu không?"
" Cháu muốn hỏi gì?"
" Người thực hiện hợp đồng sinh con với Thanh Thanh là ông thật sao? Vậy đứa bé đó bây giờ đang ở đâu?"
Âu lão gia vô cùng kinh ngạc trước câu hỏi của Dạ Thần, chuyện này ông đã không cho bất kì ai tiết lộ ra ngoài.Sao cậu lại biết chứ?
" Ai nói với cháu chuyện này?"
" Ông không cần biết chuyện đó đâu ạ, ông chỉ cần trả lời cháu người đó có phải ông không?"
Theo như hắn biết, Âu lão gia không có một đứa con riêng nào.Ngoài đứa bé con trai của Thiên Dương thường xuyên được đứa đón đến đây cẩn thận thì không có thêm một đứa trẻ nào?Vậy con của Thanh Thanh sinh ra đang ở đâu? Ai mới là người đàn ông năm đó? Quá nhiều khúc mắc Dạ Thần vẩn chưa tìm ra lời giải đáp, nhưng Âu lão gia lại không phải là người dể dàng nói ra tất cả.
" Ta không có nghĩa vụ phải nói với cháu chuyện này. Nếu cháu đến đây là vì cô ta thì cháu về đi, ta không biết gì đâu."
" Ông không nói cũng không sao, nhưng rồi có một ngày cháu sẽ điều tra ra được thôi.Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, sự thật thì không thể mãi che dấu được đâu.Chào ông cháu về."
Dạ Thần vừa rời khỏi cửa ông đã tức giận ném luôn tách trà đang cầm trên tay, dám đe dọa cả ông? Bọn chúng nghĩ là có một chút thế lực từ gia tộc thì muốn làm thế nào cũng được sao?
" Thật quá đáng, nếu không nghĩ mối quan hệ của hai nhà ta đã đuổi cổ nó ra ngoài. Dám lên giọng dạy đời ta sao?"
" Lão gia, nếu đúng như lời Nam Cung thiếu nói thì đúng là thiếu gia đã đưa cô ấy đi. Nhưng không biết có sảy ra chuyện gì không?"
" Nhắc đến nó ta càng giận, nó vẩn còn tình cảm với cô ta thì có thể dám làm gì cô ta chứ? Người phụ nữ đó có gì hay mà nó cứ chấp mê bất ngộ vậy chứ?"
" Trần tiểu thư cũng là một cô gái tốt, nếu không vì hoàn cảnh thì..."
" Đủ rồi, từ khi nào ông lại đứng về phía của bọn chúng vậy? Nếu ta biết ông âm thầm tiếp tay cho bọn chúng qua mặt ta thì ông đừng trách ta không nghĩ tình."