Thấy Âu Thiên Dương vẩn uống rượu không trả lời mình,Vạn Tùng lại tiếp tục lãm nhãm.
" Người phụ đó là ai mà lại dám cắm sừng lên đầu lão đại chứ?Lão đại anh nói cho em biết cô ta là ai đi, em nhất định sẽ cho cô ta một trận. Mặt dù em không muốn ra tay với phụ nữ, nhưng dám làm tổn thương lão đại thì em nhất định không để yên đâu."
Lý Tư Thành nhìn Vạn Tùng đang khua môi múa mép mà không khỏi buồn cười, người anh em này lúc nào cũng thích ba hoa thôi. Đến lúc sảy ra chuyện lúc nào cũng phải bảo vệ ngược lại cho hắn.Lý Tư Thành chế giễu.
" Vậy sao? Không biết lần trước trong bệnh viện ai bị một nữ bác sĩ đánh cho bầm dập nhĩ?"
" Cái đó... ai da cậu không biết đâu.Là tại tôi nương tay nhường nhịn vì thấy cô ta là phụ nữ thôi, chứ không tôi đã cho con cọp cái ấy một trận no đòn rồi."
" Ồ... là vậy sao?" Lý Tư Thành cười giễu cợt.
" Đúng thế, phụ nữ gì mà hở chút động tay động chân.Con cọp cái đó ai mà lấy phải thì thật là vô phước."
" Đủ rồi...."
Âu Thiên Dương đột nhiên quát lớn túm lấy cổ áo của Vạn Tùng, cả ba người một phen kinh ngạc trước phản ứng của Âu Thiên Dương. Đôi mắt hắn đỏ ngầu tức giận nổi đầy tơ máu vô cùng đáng sợ.Nhìn thẳng vào mắt Vạn Tùng nhắc nhở.
" Tôi cấm cậu,không được nói xấu cô ấy trước mặt tôi. Nhớ rõ chưa?"
" Tôi... tôi nhớ rồi lão đại."
Âu Thiên Dương đẩy Vạn Tùng ra đứng lên đi ra ngoài, cả ba người nhìn nhau không hiểu ất giác vì sao lão đại lại tức giận khi nhắc đến cô gái đó. Lý Tư Thành khó hiểu hỏi.
" Sao lão đại lại tức giận như vậy?"
" Tôi nghĩ có một người chắc chắn biết." Trịnh Kỳ nói.
" Là ai?"
" Thư ký Lâm, để tôi gọi cho anh sẽ biết ngay thôi."
Sau khi nghe Lâm Minh nói lại, cả ba người giờ đã hiểu vì sao Âu Thiên Dương trở nên như vậy.Thảo nào nghe Vạn Tùng nhắc đến người phụ nữ đó lão đại lại tức giận như vậy.Vạn Tùng rầu rĩ thang vãn.
" Tiêu rồi tiêu rồi, tôi đúng là cái miệng hại cái thân. Khi không lại lôi chị dâu tương lai ra bình phẩm, có khi nào lão đại xử lý tôi luôn không?"
" Cậu biết sợ rồi sao? Lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, có muốn ngăn lại cũng không kịp."
" Ai mà ngờ lão đại có sở thích kì quái thế đâu, cô ta giống như một con cọp cái... mà thôi, tốt nhất không nói nữa, kẻo lão đại quay lại lột da tôi mất."
Trịnh kỳ trầm ngâm suy nghĩ về những chuyện lúc nãy Lâm Minh đã nói với hắn, nếu như đúng như những gì Lâm Minh nói thì Lão đại ghen quá hóa giận rồi. Vã lại người phụ nữ đó cũng chưa nhận lời tỏ tình của lão đại, không thể nói lão đại bị cắm sừng được. Phải tìm cách giúp lão đại thôi, nếu không anh em trên dưới Hắc Y Hội sẽ thê thảm với cơn thịnh nộ giận cá chém thớt của lão đại mất thôi.
Sáng hôm sau,Trịnh Kỳ theo lời kể của Lâm Minh đến bệnh viện X tìm Trần Thanh Thanh. Ấn tượng đầu tiên của Trịnh Kỳ đối với Thanh Thanh là một cô gái ưa nhìn với dáng cao thon gọn.Sau một đêm làm việc gương mặt cô hiện rõ vẽ mệt mõi, nhưng cũng không làm mất đi vẽ xinh đẹp nổi bật trên mặt cô. Trịnh Kỳ bước đến trước mặt Thanh Thanh hỏi.
" Xin lỗi, cô có phải bác sĩ Trần Thanh Thanh không?"
" Đúng, là tôi đây. Xin hỏi anh là...?"
" Tôi tên Trịnh Kỳ, tôi có chuyện muốn nói với cô. Có thể làm phiền cô một chút không?"
Trần Thanh Thanh nhìn Trịnh Kỳ do dự, hắn liền mĩm cười nói.
" Cô giỏi võ như vậy, tôi sẽ không ngốc như người anh em của tôi đi tìm đường chết đâu."
" Anh nói gì tôi không hiểu gì cả, người anh em nào?"
" Chúng ta qua kia nói chuyện được không?"
Trần Thanh Thanh nhìn anh nhẹ gật đầu, Trịnh Kỳ cười nhẹ bước đi trước Thanh Thanh chầm chầm bước theo sau. Tại quán nước đối diện bệnh viện, Trịnh Kỳ vẩn ánh mắt thăm dò nhìn cô đang nhấp nháp ly cà phê, hiếu kì anh liền hỏi.
" Tôi thấy phụ nữ rất ít khi thích uống cà phê, cô lại trái ngược với họ, chẳng những uống mà còn cho ít đường. Cô không thấy nó đắng sao?"
" Nếu không đắng thì sao gọi là cà phê? Tôi thích nó vì sau vị đắng sẽ có một vị ngọt nhè nhẹ.Giống như cuộc sống này vậy phải trải qua cay đắng mới đổi được ngọt bùi."
Trịnh Kỳ khẽ cười trước triết lý cuộc sống của cô, cô quả là có chút đặt biệt không giống như bao cô gái son phấn lòe loẹt ngoài kia, lão đại thích cô cũng phải thôi.
" Anh tìm tôi không phải chỉ đơn giản là bàn về cà phê chứ?"
" Cô có biết Âu Thiên Dương không?"
Thanh Thanh khựng lại động tác hạ ly cà phê xuống , nhìn thẳng vào mắt Trịnh Kỳ như thăm dò ý định xem anh ta muốn gì.Nhưng cô không nhìn ra được gì từ ánh mắt của anh.
" Chủ tịch Âu nổi tiếng như vậy nếu tôi nói không biết thì có đáng tin không? Nhưng anh hỏi để làm gì?"
" Thiên Dương mất tích rồi."
" Anh nói gì cơ, mất tích?" Thanh Thanh như không tin vào tai mình hỏi lại.
" Hôm qua cậu ấy có đến quán bar uống rượu cùng tôi. Cậu ấy nói cậu ấy rất buồn vì người cậu ấy thích làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy uống rất nhiều. Tôi có khuyên thế nào cũng không chịu nghe và lái xe đi. Sau đó tôi không liên lạc được với cậu ấy nữa. Bên biệt thự Âu gia cũng báo cả đêm cậu ấy không về, tôi sợ cậu ấy nghĩ không thông mà làm điều ngốc nghếch.Nghe Lâm Minh nói hôm qua cậu ấy đến đây gặp cô, cô có biết cậu ấy ở đâu không?"
Thanh Thanh hoang mang đánh rơi cả cốc nước đang cầm trên tay. Đêm qua anh ta bỏ đi trong sự thất vọng sau câu trả lời của cô, có khi nào anh ta nghĩ quẩn thật không? Hôm qua cô chỉ là tức giận nên nói bừa thôi, đâu có nghĩ anh ta một người suy nghĩ tiêu cực như vậy chứ.
Trong lòng Thanh Thanh dâng lên sự lo lắng vô cùng, cả đêm qua cô cứ nghĩ mãi về hắn.Nhớ đến gương mặt thất vọng của anh rời đi mà lòng cô đau nhói.Nếu như anh sảy ra chuyện gì thì cô biết ăn nói sao với Lạc Lạc đây?
Thanh Thanh vội lấy điện thoại ra gọi cho Âu Thiên Dương để xác minh, đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng của nhân viên nhà mạng khiến cô càng lo lắng.
" Anh ấy khóa máy rồi, phải làm sao đây? Đã báo cảnh sát chưa? "
Nhìn vẽ hoang mang lo lắng hiện rõ trên mặt của Thanh Thanh mà Trịnh Ký thấy hài lòng. Người phụ nữ này rỏ ràng rất quan tâm lão đại, sao lại không chấp nhận lão đại nhĩ? Sợ Thanh Thanh gọi cho cảnh sát cậu vội với lấy chiếc điện thoại trong tay cô nói.
" Âu Thiên Dương là người có sức ảnh hưởng lớn như thế nào chắc cô cũng biết. Nếu bây giờ mọi người biết anh ấy đột nhiên mất tích thì không những công ty gặp khó khăn như rắn mất đầu, mà những đối thủ cạnh tranh cũng sẽ thừa nước đục thả câu.Không thể báo cảnh sát được."
" Vậy bây giờ phải làm sao?"
" Cô có quan hệ thế nào với cậu ấy sao còn lo lắng hơn cả tôi thế? Cô không phải là người phụ nữ mà cậu ấy nhắc đến đấy chứ?"