Trần Thanh Thanh nhanh chóng đến nhà ba mẹ nuôi.Những người ở đây đều khó khăn không nơi ở, họ tập trung về đây lâu dần tạo nên một khu dân cư khá đông. Nhà cô ở gần cuối xóm, đi chưa đến nơi đã nghe tiếng cãi vã.
" Chúng tôi ở đây đã mấy chục năm bây giờ các người giải tỏa chúng tôi biết đi đâu mà sống chứ?"
" Công ty chúng tôi đã bồi thường đúng mức , các người cầm tiền đi tìm nơi khác mà ở.Đừng ăn vạ ở đây, gây chậm trễ tiến độ công việc của chúng tôi các người có đền nổi không?"
" Nếu công ty các người không giải quyết thỏa đáng chúng tôi không đi đâu cả."
" Không đi à, các người vào trong ném hết đồ đạc của họ ra ngoài cho tôi. Khôn hồn thì đồng ý dọn đi, còn không một đồng bồi thường cũng không có.Xem còn dám chống đối nữa không."
Bọn người do Trương Tứ thuê nhanh chóng vào trong lục tung nhà cửa của từng hộ dân, ném hết đồ đạt ra ngoài.Trần Thanh Thanh đến nơi thấy cảnh bọn họ ức hiếp người nghèo, mà trong đó còn có cả ba cô thì tức giận. Cô xông vào bên trong kéo một tên ra nhắm thẳng vào mặt đấm một phát như trời gián. Nét mặt giận dữ đưa đôi mắt lạnh lẽo quét qua trừng người một nói.
" Đàn ông sức dài vai rộng lại đi ức hiếp người già yếu nghèo khổ, các người có đáng bật đàn ông không?"
" Con khốn này, mày ở đâu ra lại dám phá việc của bọn tao? Mày muốn chết à?"
" Thanh Thanh con cẩn thận, đừng chọc vào bọn họ."
Trần Thanh Trung đứng tựa vào thân cây tay ôm ngực đau đớn, vừa đưa tay với ra gọi Thanh Thanh.Ông sợ bọn người hung hăng đó sẽ làm hại cô. Thanh Thanh vội bước đến nắm lấy tay ông trấn an.
" Ba, ba yên tâm, bọn họ không làm gì được con đâu."
Trương Tứ nghe cô nói thì cười lớn, cất giọng điệu khinh bĩ nói.
" Há há há.. một con ranh nhãi nhép mà cũng lớn gan quá đấy. Này cô em xinh đẹp, đừng nghĩ là phụ nữ thì anh đây nhường nhịn, khôn hồn thì khuyên ông già kia nhận tiền bồi thường rồi cút đi. Chống đối với Âu Thị không có kết quả tốt đâu."
" Các người là người của Âu Thị sao?" Thanh Thanh nghi ngờ hỏi lại.
" Đúng thế, chắc cô em xinh đẹp cũng đã nghe qua danh tiếng của tập đoàn Âu Thị rồi nhĩ, khu đất này bây giờ thuộc quyền sở hữu của Âu Thị. Tốt nhất đừng dạy mà đối đầu với Âu thị,khôn hồn thì biến đi."
" Hơ... vừa hay tôi lại muốn đối đầu với Âu Thị đấy. Tôi cho anh hai lựa chọn, một là đường hoàn đi khỏi đây. Hai là vừa bò vừa lết rời khỏi đây. Anh chọn cách nào?"
" Khẩu khí cũng lớn thật đấy, để tôi xem cô em lợi hại đến mức nào. Chúng mày còn đợi gì nữa, lên đi."
" An Tâm, cậu giúp mình xem chừng ba mình."
" Ừm, yên tâm mình sẽ bảo vệ bác trai. Nhớ đánh cho bọn họ bò lết đấy nhé!"
" Ok."
" Đánh nó cho tao."
Từng người một xông vào đánh cô, Thanh Thanh nhanh nhẹn tránh đi phản đòn mạnh mẽ, tung cước đá bay bọn chúng ra xa.Chỉ vỏn vẹn mười phút bọn chúng đã nằm la liệt, kẽ ôm đầu người che mặt ôm bụng đau đớn.Trương Tứ hoảng sợ đi thụt lùi rồi vấp ngã nằm dài trên đất. Thanh Thanh đảo mắt về phía Trương Tứ, từng bước chậm chạp đi về phía hắn. Dơ chân giẫm lên ngực hắn gằn từng chữ.
" Về nói lại với Âu Thiên Dương, Trần Thanh Thanh này tuyệt đối không bỏ qua cho hấn đâu. Nhất định sẽ đến tìm hắn tính sổ chuyện này, cút."
Trương Tứ cùng bọn đàn em sợ hãi vội bò dậy chạy mất, Phó An Tâm nhảy cẩn lên chạy đến ôm lấy Thanh Thanh.
" Thanh Thanh, lúc nãy cậu ngầu lắm đấy."
" Quá khen rồi... Ba, ba sao rồi?"
Thanh Thanh vội chạy đến đỡ Trần Thanh Trung, ông gần như không cầm cự nổi quỵ xuống ngất đi. Thanh Thanh đỡ lấy ông rồi đưa mắt nhìn xung quanh, bây giờ cô mới phát hiện Lữ Hồng không có mặt ở đây. Chẳng phải lúc nãy bà ấy gọi điện cho cô sao?
" An Tâm, cậu giúp mình đở ba đến bệnh viện."
" À được."
Phòng cấp cứu.
Trần Thanh Thanh đi đi lại lại bên ngoài, trong lòng cô như lửa đốt không biết ba cô có làm sao không? Cô định mở cửa đi vào xem thì An Tâm ngăn lại.
" Cậu không giữ được bình tĩnh không được vào, lúc nãy chẳng phải anh bác sĩ đẹp trai kia đã nói thế sao?"
" Nhưng mình cũng là bác sĩ mà."
" Cậu là bác sĩ thì càng phải giữ bình tĩnh kiên nhẫn chờ. Không được vì cảm tính mà làm loạn được."
" Âu Thiên Dương tên chết tiệt này, ba mình có mệnh hệ nào mình sẽ giết chết hắn."
" Âu Thiên Dương là ai? Có liên quan gì sao?"
" Từ từ mình kể cậu nghe sau."
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Trần Thanh Thanh vội chạy đến trước mặt Tần Phong lo lắng hỏi.
" Bác sĩ Tần, ba em sao rồi."
" Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, em phải chú ý không được để bác trai xúc động mạnh. Nếu cứ bị đã kích như thế sẽ không tốt đâu, anh đã nhắc nhở em rồi mà."
" Là tại có chút chuyện ngoài ý muốn sảy ra nên... cảm ơn anh bác sĩ Tần."
" Là trách nhiệm cả thôi, cảm ơn gì chứ."
Phó An Tâm bị thu hút bởi Tần Phong từ lúc mới bước vào bệnh viện. Ánh mắt hút hồn và gương mặt điển trai kia làm lòng cô xao xuyến. Cô cười mĩm bước đến trước mặt Tần Phong giơ tay ra chào hỏi.
" Chào anh, tôi là Phó An Tâm. Bạn thân của Thanh Thanh."
" À chào cô, tôi là Tần Phong. Bạn đồng nghiệp của Thanh Thanh. Rất vui được biết cô."
Tần Phong lịch thiệp đưa tay ra bắt tay với cô, An Tâm được Tần Phòng nắm tay mà lòng rộn ràng đến mức hai má ửng hồng lên. Tần Phong buôn tay cô ra rồi quay sang nói với Thanh Thanh.
" Lát nữa bác trai chuyển ra phòng hồi sức em có thể vào thăm. Anh còn bận việc đi trước đây."
" Vâng, cảm ơn anh."
Tần phong quay sang nhìn cô gật đầu một cái rồi bước đi. Phó An Tâm nhìn theo bóng dáng Tần Phong bằng ánh mắt si mê. Thanh Thanh thấy cô cứ đứng im không động liến lay cô hỏi.
" An Tâm, cậu sao vậy?"
" Người đâu mà vừa đẹp trai lại dể mến thế không biết."
" Đừng nói là cậu..."
" Thanh Thanh, anh ấy có bạn gái chưa vậy?"
" Có phải cậu không vậy An Tâm? Cậu phải lòng anh ấy rồi sao?"
" Đúng thế, cậu có biết thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"
" Mình bó tay với cậu thật đấy. Đứng đó mơ mộng đi, mình vào với ba mình đây."
" Ấy, đợi... đợi mình với."
Bước qua cánh cửa phòng hồi sức nhìn thấy ba của cô đã tĩnh, Thanh Thanh bước vội vào trong ngồi xuống cạnh giường.
" Ba, ba thấy thế nào rồi? Có còn khó chịu ở đâu không?"
" Ba... không sao. Con có bị thương ở đâu không?"
" Ba đừng lo, con khỏe lắm.Mấy tên côn đồ đó không làm con bị thương được đâu. Ba nghĩ ngơi đi, con có việc phải đi một lát."
Thanh Thanh quay sang An Tâm nói khẽ.
" An Tâm, chăm sóc ba giúp mình. Mình phải đi xử lý chút chuyện."
" Chuyện gì thế? có thể nói với mình không?"
" Đánh người."