Chương 975
Vì vậy, cô đề nghị: “Kiến Thành, chúng ta đi bộ trở về được không?”
“Anh thì có thể, nhưng mà sợ em lạnh, em mệt.”
“Không sao đâu.” Nam Khuê lập tức chỉ chiếc áo khoác từ đầu đến chân trên người mình.
“Hôm nay em mặc quần áo dày lắm, rất ấm áp. Hơn nữa thân nhiệt của phụ nữ mang thai cao hơn người bình thường, em không lạnh.”
“Vậy nếu em mệt thì sao?”
Nam Khuê lập tức cười đáp: “Vậy anh cõng em!”
Lục Kiến Thành gật đầu nhìn cô một cái, sau đó nắm tay cô bước ra ngoài.
Khi cả hai đi ra từ nhà hàng lẩu, tuyết đã chất thành nhiều lớp.
Hai chân đạp trên mặt đất, có một âm thanh cót két vang lên.
Loại âm thanh giẫm lên tuyết này lại khiến Nam Khue rất dễ chịu.
Tuyết trên trời không có dấu hiệu ngừng, thay vào đó càng ngày càng lớn, bay phấp phới trong không gian.
Cả hai nắm tay nhau đi trên lớp tuyết dày.
Sau lưng họ, có hàng loạt dấu chân do họ để lại.
Tuyết rơi trên đầu, vai và quần áo của hai người.
Có một số bông tuyết còn rơi vào cổ, lạnh như băng.
Nam Khuê nhìn thấy đầu Lục Kiến Thành dính đầy tuyết, và đột nhiên nghĩ đến một câu thơ rất hay.
“Nếu cùng nhau dầm mình trong tuyết, kiếp này cũng coi như đã sống cùng nhau đến bạc đầu.”
Đột nhiên mắt cô nóng bừng, không chịu được nữa liền ôm lấy người đàn ông bên cạnh.
Sau đó cô nhẹ nhàng mở miệng: “Chồng à, em mệt rồi, anh cõng em về được không?”
Lục Kiến Thành lập tức ngây người.
Anh quay lại, nhìn Nam Khuê bằng ánh mắt sáng như đuốc: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
“Chồng!”
Nam Khuê cũng không che giấu mà nhìn thẳng về phía anh, dùng thanh âm nhẹ nhàng động lòng người nói với anh.
Nếu đây là cơ hội cuối cùng, thì cô không muốn bỏ lỡ.
Cô muốn nắm thật chặt, thật chắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!