Chương 83
“Cái gì?”
Nam Khuê ngẩn người, cô cảm thấy mình nghe nhầm rồi.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Tiễn Nam đẩy vào trong xe.
Lên xe, Nam Khuê vẫn còn ngơ ngác.
Lúc này một thanh niên vô cùng nhiệt tình ở phía trước cũng cười nói: “Sếp, chuyện này là thế nào vậy, anh là một người ngàn năm cũng không gần nữ sắc mà, đây không phải là chị dâu đấy chứ?”
“Nhiều chuyện.” Người đàn ông quát nhỏ.
Thanh niên trước mắt lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Một lúc lâu sau, Nam Khuê vẫn ngẩn người.
Mấy phút sau, cô mới từ từ quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vì sao anh lại giúp tôi?”
“Nếu như tôi không đoán sai thì có lẽ điện thoại của cô bây giờ đang hết pin.”
“Đúng.”
“Giúp người thì giúp cho trót, đưa cô đến bệnh viện cũng là tiện đường thôi.”
“Ồ.”
Hóa ra là như vậy.
Đỗ Bằng ngồi trước thở dài một hơi.
Haiz, hi vọng dập tắt.
Còn tưởng rằng sếp của bọn họ cuối cùng cũng nở hoa, có người con gái mình thầm mến.
Không ngờ lại chỉ là giúp người ta một tay mà thôi.
“Mỹ nữ, cô đừng để ý đến chuyện đó, sếp của tôi mắc bệnh nghề nghiệp khá nặng, thấy ai bị bắt nạt đều sẽ giúp đến cùng.”
“Dù thế nào đi nữa thì cũng vô cùng cảm ơn anh.”
Đến bệnh viện, Nam Khuê xách theo vali xuống xe.
Lúc xe bọn họ đi xa rồi Nam Khuê mới nhớ đến một chuyện, hình như cô quên hỏi tên người đàn ông kia rồi.
Vẫn nên hỏi mới đúng, dù sao người ta cũng đã giúp cô nhiều lần, nhớ tên cũng là sự tôn trọng.