Chương 755
Ánh mắt của anh bỗng nhiên trở nên đặc biệt nghiêm túc.
“Đương nhiên cho chính tôi.” Nam Khuê nói.
Nghe thấy đáp án của cô, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng cảm thấy trong lòng có một chút an ủi.
Sáng sớm thức dậy, Nam Khuê lập tức đi tìm Vân Thư.
Kỳ thật, trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm, bởi vì biết chuyện rất khó.
Nhưng không ngờ cô vừa nói xong, mẹ chồng không chút suy nghĩ đã đồng ý.
“Được, mẹ tự mình giúp con đi mời chú Phòng.”
“Mẹ, chuyện của giáo sư Phòng và con gái ông ấy con đã nghe nói, thật ngại quá, chuyện con cầu xin mẹ có thể có chút khó xử.”
“Có chút không dễ dàng.” Vân Thư thành thật nói: “Phòng Kỳ cũng là bạn học đại học của mẹ, sự ra đi của cô ấy đối với chú Phòng là đả kích rất lớn, nhưng mẹ sẽ cố gắng thử một lần.”
“Chờ tin tức của mẹ đi, vừa có tin tức mẹ sẽ nói cho con biết.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Ăn sáng xong, Lục Kiến Thành tự mình đưa Nam Khuê đến bệnh viện.
Trước khi rời đi, anh nhìn về phía Nam Khuê có chút muốn nói lại thôi.
“Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Nam Khuê nhìn ra, chủ động hỏi.
“Còn năm ngày nữa chính là trăm ngày giỗ của ông nội, tin tức chúng ta ly hôn cũng không có công bố ra bên ngoài, cho nên em có thể còn phải cùng anh trở về tế lễ ông nội.” Lục Kiến Thành nói.
“Đó là chắc chắn rồi. Mặc kệ quan hệ của chúng ta như thế nào, trong lòng tôi vĩnh viễn là ông nội tôi, cho dù không phải con dâu nhà họ Lục, tôi cũng yêu thương ông nội như cũ.”
“Vậy anh đến tới đón em trước một ngày để về nhà cũ.”
“Được.”
Hai ngày sau, Nam Khuê nhận được điện thoại của mẹ chồng.
Câu trả lời của bà đơn giản và thẳng thắn: “Nam Khuê, chú Phòng đã đồng ý.”
Nam Khuê nghe thấy, quả thực không thể tin được, cô còn tưởng rằng mình nghe lầm, lại hỏi một lần nữa: “Mẹ, ý mẹ là giáo sư Phòng thật sự đồng ý sao?”
Cô nghĩ rằng sẽ mất một thời gian dài và rất nhiều công sức?
Thật sự nằm mơ cũng không ngờ mẹ chồng vừa ra mặt lại thoải mái như vậy.
“Ừm, chú Phòng chính miệng đồng ý với mẹ, bây giờ con có thể gửi cho mẹ tình huống chi tiết của bệnh nhân, một lúc nữa mẹ nhờ người đưa qua cho chú Phòng.”
Nam Khuê thật sự rất vui, trong giọng nói đều kích động: “Mẹ, cảm ơn mẹ, mẹ thật sự quá lợi hại.”
“Cũng không cần cảm ơn mẹ.” Vân Thư nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy thì cảm ơn ông nội con đi.”
Ông nội?
Việc này có liên quan gì với ông nội chứ?
“Mẹ, việc này có liên quan gì đến ông nội ạ?” Nam Khuê khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, chú Phòng sở dĩ đồng ý với mẹ, chỉ là làm thuận nước giong thuyền mà thôi, đều vì ông nội, con còn nhớ rõ thầy hướng dẫn của con không?”