Chương 542
“Cầu xin mấy người, đừng, đừng đánh nữa!”
“Thả anh ấy ra, tôi cầu xin các người thả anh ấy đi.”
Nhưng Lục Kiến Thành giữ thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Không cần xin tha.”
Đột nhiên, lại một gậy nữa được vung xuống dữ dội.
Lục Kiến Thành cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, trực tiếp ngã xuống.
Cùng lúc đó, một ngụm máu lớn từ trong miệng anh phun ra, trực tiếp phun lên trời, sau đó rơi xuống trên mặt đất, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Máu chảy đầy trên đất.
Trên mặt đất, tất cả đều là máu.
Mùi máu tươi gần như có thể làm ngạt thở người khác.
“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên khóc đến khàn cả giọng.
“Đừng đánh nữa, tôi cầu xin các người, đừng đánh nữa, đánh nữa là xảy ra án mạng đấy.” Phương Thanh Liên đau khổ cầu xin.
Bàng Hải vươn tay nâng cằm cô ta lên, nở nụ cười xấu xa: “Bây giờ biết đau lòng rồi sao, vừa nãy không phải thà chết không nghe sao?”
“Đánh, tiếp tục đánh cho tao.”
Anh ta vừa nói, mẫy cây gậy lại lập tức nện xuống người Lục Kiến Thành.
Anh nghiến răng chịu đựng.
Nhưng dù vậy, cơn đau vẫn khiến anh không ngừng rên rỉ.
Quần áo trắng trên người anh sau khi bị đánh đã bị rách nhiều chỗ, máu chảy ra qua khe hở trên áo, nhuộm đỏ gần như toàn bộ cơ thể.
Khóe miệng anh cũng máu tươi đầm đìa.
Đặc biệt là nơi anh đang nằm đã là một vũng máu.
Phương Thanh Liên siết chặt nắm tay, vẫn không ngừng gào khóc.
Đột nhiên, nhìn thấy Lục Kiến Thành ngất đi, cô ta không chịu nổi nữa, từ trên xe lăn đứng dậy, muốn đi tới chỗ anh.